Mà hạnh phúc nhiều lúc chỉ đến sau khi dũng cảm nhả ra những cơn đau cay xè phổi. Sự nặng nề chính là sự nặng nề trong cách nghĩ của mọi người về cháu. Thằng em ngồi kiểu đầy tính hiền triết từ đầu đến cuối buổi.
Người rỗng như không có lực. Nói hơi trống không vì bằng tuổi, hồi bé lại học cùng lớp. Mà mai sau, con cái họ sẽ lặp lại và phát triển thêm.
Khóc xong không thấy đớn đau, chỉ thấy mông lung. Khoảng cách từ đó đến chỗ bạn chừng 4,5 mét và bạn sẽ kịp tẩu tán tang vật. Một lí do rất ngại nói ra vì sợ bị coi là đạo đức giả: Sợ hưởng nhiều hơn người khác.
Cả buổi tôi mời anh chàng ba cái kẹo nữa, anh ta từ chối cái cuối cùng. Là tỉ mẩn, là ào ào. Trước khi đến, tôi ngầm tưởng tượng đó là một nơi khá chật chội, có những người khoanh tay đứng ở các góc.
Nhưng dù sao thì tôi vẫn bị cái tưởng tượng ngầm ấy ám ảnh sơ sơ. Tôi đi bộ cũng được. Nhưng rồi ta nhìn thấy thị trường ảm đạm hiện tại của thơ văn.
Nhưng dù sao thì tôi vẫn bị cái tưởng tượng ngầm ấy ám ảnh sơ sơ. Nhưng lại muốn súc tích. Tôi sẽ còn góp thêm một vài gọng kiềm kẹp cho anh chết.
Tựa lưng vào hộp dầu cá là cái đồng hồ báo thức. Không, cháu không phản đối, con không phản đối. Một giọt nước mắt trào ra từ khóe mắt nàng.
Tôi đang thấy cái trò cứ đi một tí lại dừng, lại viết, lại đi… như một con chó thi thoảng lại ghếch chân vào cột điện, lùm cây làm vài ba giọt. Dùng cứt thì không hay lắm. Biết nhau lâu mà ít nói chuyện, để xem còn chuyện gì để nói đây?
Nếu mai này có dịp làm phim, tôi nghĩ, đó là một cảnh quay không tồi. Những đòn tâm lí chỉ làm cảm xúc của tôi thêm khô khan và chán ngán. Mục đích viết sâu thẳm ban đầu của tôi dường không phải tìm đến nghệ thuật mà để giải quyết hai câu hỏi.
Tôi không lường được đến ở nhà bác nghĩa là tôi lại phải làm lại từ đầu, lại phải mất thời gian để họ (cũng như bố mẹ tôi ở những thời điểm ban đầu) tin là tôi đau không xoàng cũng như biết tôi là một tài năng. Tôi nói: Con mèo ở trên này rồi. Vì gia đình? Có, tất nhiên là có.