Tôi không thể cưỡng lại nổi sự cám dỗ của nó. Từ 30 tuổi đến 40 tuổi, ta bắt đầu có được một số hiểu biết, kinh nghiệm và kĩ năng. Các bác sĩ, các nhà phẫu thuật lúc đó đã lưu ý rằng xương của bà đã quá xốp và rất dễ gãy, giống như một cụ già 80 tuổi , lúc ấy bà chỉ mới 45 tuổi.
Nhưng tôi biết được một điều, đó là những gì mà quyển sách ấy đã đề cập đến. Vào ngày 21/8/1983, Ninoy Aquino bị bắn chết tại sân bay quốc tế Manila chỉ 50 giây sau khi rời khỏi băng ghế máy bay. Ta cũng cần đèn đỏ nữa.
Tôi sẵn sàng tự mình bắt đầu lại. Cuối cùng,ông quyết định chế tạo các động cơ và thành lập một nhà máy để làm điều đó Thoạt đầu tôi nghĩ đó là một trò đùa! Chà! Vậy là không có trường học nữa.
Rắc rối càng lớn, sự đóng góp cho cuộc sống của chúng ta càng quan trọng. Bà tin tưởng rằng nếu bạn khát khao một điều gì đó và sẵn sằng trả giá cho nó, bạn sẽ giành được nó! "Anh sẽ không đi tới đâu hết.
Cruz để ở với bà nội. Khi Kaasemsook , hay còn được gọi là “Sai”- cái tên được mội người biết đến trong thời thanh niên –còn trẻ, cha bà một luật sư đã bị ngã bệnh và không thể làm việc được nữa . Cô quẳng đôi giày múa ba lê vào trong kho và không bao giờ mang chúng nữa.
Khi thời gian trôi qua và anh nhận ra rằng càng ngày việc nói năng càng khó khăn hơn, anh thường chào hỏi bằng cách hua hua cây gậy của mình. Tôi rơi vào địa ngục tình cảm. Tôi luôn tự hỏi tại sao những người khác có thể làm bài thi hay đến thế.
Điểm mấu chốt mà tôi muốn nhấn mạn ở đây là việc làm ra một sản phẩm tương tự hoặc đưa ra một sản phẩm mới hya một dự án mới Thực ra,trong cuộc đời mình,tôi đã có đến 3 mối tình thất bại !Tôi chó rằng điều đó khiến tôi có đủ “tiêu chuẩn” để “đụng chạm” đến vấn đề này. Tôi nhắc lại: ĐỪNG SỬ DỤNG TÌNH THẾ HIỆN TẠI CỦA BẠN như điểm khởi đầu.
Tuy nhiên, khi Chiến tranh thế giới thứ 2 kết thúc, khi các trường học đều bị đóng cửa, Kim phải bắt đầu làm việc trong ngành hàng hải. Có lẽ bạn không tin, nhưng cái tát ấy là bài học lớn nhất trong thời thanh niên của tôi và hóa ra là phúc lành cho tôi. Như tôi đã nhắc đến ở trên ,con người thay đổi từng giây,từng phút .
“Con người không chỉ lo lắng về những điều đang xảy ra, mà còn lo lắng cho quan điểm của họ về những điều đang xảy ra. Nhiều người không hiểu nó, sợ hãi và căm ghét nó. Vòa tháng 6 năm 1913, ông rời Sài Gòn với ý định ra nước người tìm đường cứu nước.
Tương tự như trong kinh doanh,đừng bao giờ cảm thấy cay đắng . Tôi được công ty cấp cho một chiếc xe hơi, phụ cấp tiếp khách và tất cả những đặc quyền đi kèm với chức vụ của mình. Họ nếm trải qua thử thách của cuộc đời, đã vượt qua các rắc rối và đã trưởng thành”.