Cái mùi hơi đất bốc lên sau những cơn mưa đầu mùa có thể khiến cho nhiều người cảm thấy khó chịu, nhưng đối với tôi nó lại mang đến một cảm giác khác, một cảm xúc lạ, Cuộc sống có hơn 16 triệu màu, như chỉ cần ba màu để làm nên một thế giới, hãy tìm đến những gam màu đích thực của mình. Cụ ngồi đó, chỉ một mình.
Tôi hiện đang là sinh viên … chuyên ngành thiết kế. Cô mong rằng các con sẽ ngoan và học tốt môn học đầy thú vị này. Cụ ngồi đó, chỉ một mình.
Theo thời gian, rồi chúng tôi cũng lớn hơn và căn phòng chung của hai chị em thì dần nhỏ lại. Cục Ghét luôn phải sống trong buồn tủi, bị hấn hủi, khinh khi. Hồng Đào, chuyên nhận ráp quần áo cho các nhà may, gia công tại nhà.
Lang thang một hồi lâu, Ghét đi ngang qua một xí nghiệp sản xuất khí đốt, từ ống khói trên nóc những nhà máy khổng lồ đó liên tục thải ra vô số Khói Đen. - Ê, vậy còn chầu nhậu trưa nay thì sao, quyết định lẹ để tôi Nhưng hôm nay không phải ngày lễ nên chùa khá vắng.
hầu hết cái công trình nơi đây từ nhà hàng, khách sạn cho đến trường học đều được xây dựng theo kiến trúc Thiên Chúa Giáo, có lẽ chính vì thế nơi đây tạo cho người ta cảm giác cổ kiến đầy yên bình và cũng không khó hiểu khi CamBridge còn được biết đến như một thiên đường học tập với hàng loạt trường học và thư viện đồ sộ. nhẹ nhàng và thật dễ chịu. Tay nghề tuyệt kỹ, tinh thần khẳng khái và hiệu quả không ngờ của Tsugitaro đã nhận được sự tin yêu của vô số khách hàng.
Hôm nay, đi học về, Chip nhận thấy một bầu không khí nặng nề tràn ngập căn nhà nhỏ của mình. Thái độ sống của chúng ta là một điều rất quan trọng. Trước ngày cô ra đi họ đã có một buổi “hẹn hò kỳ lạ”.
Có những người lại phải ngồi một mình yên tĩnh mới sáng suốt được. Chị phải ngồi trên bàn máy suốt từ sáng đến tối để kịp tiến độ công việc. “Ái” - Cú ngã làm chân Chip khá đau, không cách nào đứng dậy nỗi.
Và bạn đừng bao giờ đặt câu hỏi mình có phải là người sáng tạo hay không mà hãy tự hỏi là cần những gì để sự sáng tạo của mình được phát huy tốt hơn. Lúc này Chíp mới để ý kĩ khuôn mặt của vị ni cô tốt bụng. Nhưng sao kỳ lạ, coi rồi như bị thôi miên, không dứt ra được, sao thấy thân quen đến thế… Khóc à, sao lại khóc chứ, mình là con trai mà… hic.
Bỏ ngoài tai sự nhốn nháo của lớp học, chỉ có Chíp là vẫn ngồi lặng đó. Ghét quyết định ra đi, cậu muốn tìm câu trả lời đích thực cho cuộc đời mình. Đặt tay lên đôi má cô, lau khô những giọt nước mắt đó, Lâm Vinh nói tiếp:
Gã thích cafe một mình, làm việc một mình, nói chuyện một mình. đi, hãy chăm đi dạo ở công viên, bờ hồ. Rồi chuyện gì đến cũng đến, ngày cô lên máy bay cũng là ngày anh xa quê, đặt chân lên giảng đường đại học nơi đất khách.