Đôi lúc, định kiến giúp phong phú không bị lợi dụng biến thành một thứ rỗng tuếch, sa đọa. Cảm giác sợ hãi, đau đớn hay tuyệt vọng tột cùng cũng là một khoái cảm. Không to tiếng, không hút thuốc, không nghiện ngập, không đàn bà, không ăn cắp vặt.
- Tôi biết ông sợ làm tổn thương đến vợ ông. Gọi cậu là cậu em vì cậu em ít tuổi hơn và gọi tôi bằng anh. Nếu tôi còn đến đây, cũng không câu nệ là để viết, tôi nghỉ ngơi.
Mọi người đều gọi đó là thói chậm chạp, sức ì, thiếu bản lĩnh. Cô ta không ngước lên, liếc qua, lát sau mới cầm lên. Tôi có một người chị họ ngoại nữa, cũng trạc tuổi chúng tôi.
Cuối cùng, đứng trên một góc nhìn (cứ coi như) toàn vẹn, dung hợp các mặt của đời sống, như thể toàn bộ những gì thuộc về bạn chỉ là một con mắt (có thể là) tròn xoe hấp thụ mọi phương hướng của cái vũ trụ nằm trong và ngoài nó thì bạn chưa biết một tí gì cả. Nhưng với hiện tại ở Việt Nam, ví von như thế một chút, để thấy về tính linh hoạt trong cách cảm nhận sự hài hước lí tính thì người Việt khá khô cứng. Tôi không rõ đêm nay có vỡ giấc và người nhẹ bẫng nữa không.
Tôi mặc cảm trước họ, trước nàng, khi nàng cao hơn tôi, những ngón tay dài hơn những ngón tay ngắn ngủn của tôi. Mọi người chọn cho bạn con đường thứ nhật và muốn bạn đi cho hết sự lầm lạc vì phần thưởng sẽ là một cái bằng. Tôi không muốn người ta nhìn thấy tôi khóc.
Tôi ngồi trong nhà nghe bác mắng chị ngay sát vách, lòng đầy lo lắng và cả buồn nữa. Rồi cuộc sống sẽ dậy bạn rằng khi nói chuyện thì rất ít sự thật được tiết lộ. Cái chính là tớ đã cho cái vỏ kẹo vào túi và anh chàng chắc cũng nhìn thấy.
Chúng tôi ngồi yên với sự thoải mái chứ không gắng gượng hay kìm nén. Ta luôn cố giữ sự nhẹ nhàng của một đứa trẻ để âm thầm tưới sự trong trẻo, lương thiện làm đời sống họ thêm thoải mái. Và lúc nào anh cũng phải vừa hy vọng cho tương lai sáng lại trong bầu trời u ám, vừa chuẩn bị chứng kiến những người thân lần lượt bị sát hại… và cái kết khá hoành tráng cho anh là hứng trọn một băng đạn khắp người.
Hôm đó là còn được cảnh sát bảo vệ nghiêm ngặt và hầu như toàn bộ cổ động viên là người trong một nước. Không gì tự nhiên mất đi. Hồn nhiên đến đáng thương.
Vả lại, Lâm Nhi vào chuồng từ hồi còn bé tí. Tại sao tôi cứ phải cố đấm ăn xôi ra rả về cái thiện như vậy nhỉ? Tôi có chứa nó ăm ắp trong lòng đâu. Như một khẩu hiệu của tâm thức.
Cũng không bao giờ biết chuyện trò với các cô gái. Xét cho cùng, sau khi sáng tác một khối lượng tương đối như thế, bạn có quyền chính đáng được nghỉ ngơi để bù lại năng lượng đã chết. Sau khi diện kiến nốt cái (tạm gọi là) tâm hồn đằng sau nó.