Dù tôi sẽ dạy dỗ nó tốt hơn và đem lại cho nó nhiều hạnh phúc hơn. Và phần thưởng sẽ trị giá hơn cả giải Nobel. Và không phàn nàn khi tôi vẫn luôn là tôi: Lười gấp chăn màn khi ngủ dậy.
Dẫu chưa diễn đạt được hết cái muốn diễn đạt. Có thể bạn đang rống bậy rằng những người trong gia đình bạn luôn nhã nhặn, chu đáo với người ngoài nhưng lại đã từng lấy gia đình làm nơi trút những mệt mỏi, bực dọc. Tao nói mày có hiểu không, cá? Hôm nay tao có 20.
Chúng ta hãy đi tiếp với mệnh đề tôi là thiên tài và phân ra các khả năng dẫn đến việc tôi không hề có một xu nhuận bút dù tôi có gửi tác phẩm độ hơn chục lần đến vài tờ báo có mục văn nghệ và (tự) đăng hàng trăm bài trên các diễn đàn liên mạng. Đó gọi là biết chơi. Không gian không quá rộng nhưng mọi vật được sắp xếp khiến người vào không cảm thấy gò bó.
Nó chỉ có một con đường để giữ gìn những nét đẹp nguồn cội hiện sinh (luôn luôn biến chuyển) là giết những thứ mạo danh đạo đức giết nó. Không, cháu không phản đối, con không phản đối. Tôi lấy cuốn tiếng Anh không học nữa và bắt đầu chầm chậm tước nó ra.
Mẹ tiếp tục lay bạn dậy, bạn cứ rúc vào chăn. Cũng may chị có nhiều bạn, tôi cũng gặp vài người, bạn tốt. Là người làm bạn mệt nhất nhưng cũng là người bạn muốn thôi mệt nhất.
Nó phiêu lưu trên khuôn mặt nàng và sẽ sàng dừng lại ngay trên bờ môi. Bởi vì, tôi hiểu đây là cái nghề mà sự hy sinh là rất cao cả: Vì nước quên thân, vì dân quên mình. Hoặc khi có ai gọi điện đến gặp vợ lại than một câu về sự về muộn liên miên của vợ.
Nhấc cánh tay nhẹ hều rờ thử lên ngực. Hắn cho rằng có khả năng đứng ngoài dục vọng và hiểu được cái dục vọng đang có trong mình và xung quanh mới là một trạng thái tương đối toàn diện. Lần bắt bài đầu họ tha vì cũng đúng về thế hệ của ta nhưng không phải ta.
Và với tình yêu ấy, họ không thôi mong mỏi lan rộng sự tươi mát của mạch nước ra khắp thế gian. Bạn đã rơi vào cái bẫy lôgic ma mãnh của tạo hóa. Bán hết nội tạng, ruột gan phèo phổi.
Chưa nổi, đồng chí ạ. Thử tiếp đến máy chạy, máy leo núi. Hai đứa rẽ vào công viên ở đầu cầu chơi cầu trượt.
Tôi biết chị là một người mà sự giáo dục và cuộc sống cạnh tranh đã nhào nặn thành một người thường ích kỷ và khe khắt với những người đứng thấp hơn. Cũng có thể không, người đời thờ ơ lắm, chỉ để ý đến những gì mang tính kích động mà thôi. Môn Văn bố tôi cũng dẫn đến nhà thầy dậy Văn nói chuyện.