Bởi thế, anh yêu từng tiếng nói của em. Tính ra nếu mua vé tháng hoặc vé năm thì trung bình 30. Kệ sự thật là năng lực phát huy cũng thường là lúc năng lực dần cạn kiệt.
Nếu họ xoay một trăm tám mươi độ, nghĩ về bạn như vậy, bạn sẽ yên lòng hơn với việc mình đang làm. Nhưng bác ơi, cháu phải sống để bác không phải làm thế. Cảm giác như không thể lành lại được.
Cô gái bảo: Không. Khỏe theo nghĩa dẻo dai. Ông anh hỏi ở đây bao lâu cũng được à.
Cái ghế đá này cũng buồn lây. Ba năm! Vậy mà anh không nhớ nổi cái số xe. Tôi thấy xã hội này khổ và cần làm cho nó bớt khổ càng sớm càng tốt.
Và lũ trẻ, cái thứ mà vẻ ngoài thể hiện chúng không biết trả đũa, thù dai, nhớ lâu… đôi lúc làm cái khao khát giải tỏa, trút giận của họ lóe lên. Tất nhiên, tôi sẽ chẳng bao giờ đặt chân lên hòn đảo của ông để làm phiền đâu. Và bị bắt vở thì mặt mũi tối sầm như mặt trời bị cho một chầy lặn luôn.
Từ chỗ bị cưa cụt, nảy lên những mầm xanh bụ bẫm và nõn nà. Dù biết là tạm thời thôi. Mặc dù cả cái trạng thái đào sâu vào bản chất, luôn luôn tìm tòi, âm ỉ khao khát nói ra cũng cũ; nhưng khi tự thân nó tìm ra được những bản chất có vẻ bản chất nào đó thì nó mới.
Còn nhà hiện sinh thì thấy hiện sinh như mình (cái kiểu tự do hưởng thụ) thật sướng nhưng cũng thật ngắn ngủi bởi lắm rủi ro, muốn kéo dài ra. Em bảo thế thì con phải gọi điện về. Điều mà anh muốn thú nhận là anh cảm thấy mình thật nhỏ bé trước em.
Và xã hội nó đâm ra thế này. Rồi bạn lại bỏ tay ra, nó cũng chẳng thể làm bạn khó chịu. Bạn chợt muốn có cái máy ảnh bên cạnh để chụp.
Chẳng mấy chốc mà bốc hơi tan biến vào trời đất trong cái dào dạt ấy. Cái hy vọng đặt ở ham muốn lao động, chia sẻ và thưởng thức nghệ thuật của loài người vẫn còn. Cả hai trạng thái đều như cơ thể không phải của mình.
Cũng có thể họ không tìm thấy. 000 dành dụm được từ đầu tuần. Bác tôi ngày ngày vẫn bán hàng, vẫn vâng dạ với cả những người mua nhỏ tuổi, vẫn cò kè từng đồng với người đưa hàng.