-Bốn với chẳng ba lá! - Nott nói với giọng chán chường - Ba ngày rồi thật là công cốc, ta tìm mãi mà chẳng thấy đâu. - Thưa thần Sequoia - Nữ hoàng của các loài cây đáng kính. - Đúng như vậy, chưa từng có một cây bốn lá nào mọc trong khu rừng Mê Hoặc, đặc biệt lại là một Cây bốn Lá thần kỳ.
Max và Jim từng là đôi bạn rất thân từ hồi họ còn sống ở khu phố nghèo. Cả hai đều im lặng, suy nghĩ của họ còn đang mãi đắm chìm vào câu chuyện thẩn thoại kỳ lạ nọ. Vì vậy hãy giữ im lặng và đi đi.
Nhưng khách hàng có biết gì về các loại tốt hay xấu đâu. Chỉ một câu hỏi nữa thôi, con xin Người. - Bây giờ thì anh có thể sống đến suốt đời với sự may mắn đó.
Anh nhanh chóng hiểu rằng mình có thể khai thác được những thông tin quý giá từ bà. Thế ngày mai chàng sẽ làm gì đây? Biết đâu còn có những việc rất cần thiết mà chàng chưa làm thì sao? Chàng đã làm việc suốt đêm để dự phòng cho điều đó. Nếu cháu sẵn sàng sẻ chia, cháu sẽ nhận được nhiều hơn thế nữa.
Anh biết rằng ở khu rừng Mê Hoặc, tất cả các sinh vật và ngay cả rất nhiều loài vật không có sự sống khác cũng biết nói. - Khoan đã, khoan dã - Nott chen ngang - Ta không quan tâm đến những vấn đề của ngươi. sự bất hạnh triền miên.
- Được rồi, ta tin nhà ngươi, nhưng ngươi không được làm ồn đấy nhé. Anh đã làm gì sai nào? Sao anh lại thấy khổ sở đến thế? Anh tự hỏi: "Ta xứng đáng có được may mắn. Tuyệt vọng và không còn tin vào mình nữa.
Ta đến đây để thương lượng với mi một việc. Những chiếc lá bắt đầu xào xạc, đó là khi thần Gió cất giọng trả lời: Thế nên ban ngày ta đâu có được ngủ, còn ban đêm thì tiếng ca của chúng cứ đánh thức ta mãi.
Ngươi phải cẩn thận đấy. Chỉ một câu hỏi nữa thôi, con xin Người. - Cậu nghe đây, tôi chẳng hưởng một gia tài nào cả, nhưng tôi đã được thừa hưởng một điều còn quý giá hơn từ ông nội của mình.
Người nào nói với ngươi điều đó chắc hẳn đã nói dối nhà ngươi rồi. Cây Bốn Lá thần kỳ chứ gì? Cuốn sách đã mang đến cho độc giả một cái nhìn thú vị và sâu sắc về thay đổi những điều kiện cần thiết để tạo ra và duy trì sự may mắn trong cuộc đời chúng ta.
Đoạn ông rút thanh kiến quý bên mình trao cho hiệp sĩ. Sid nhận thấy rằng cái mà bà thiếu lại chính là cái mà chàng đang cần: một dòng suối. - Có lẽ ở tuổi sáu mươi như thế này thì chẳng còn ai lại muốn nghe kể chuyện cổ tích nữa, tuy nhiên tôi nghĩ chúng ta không quá già đến nỗi không còn cần nghe một câu chuyện hữu ích nữa.