Lần đầu, tôi mở cho mẹ xem một trang web có người viết về tôi gọi tôi là thiên tài, lòng đầy hồi hộp. Sáng ra hắn bắt đầu xưng hắn. Đừng làm mọi người buồn lo.
Kiếm tiền cuối cùng cũng để làm gì. Cuốn sách thì vớ vẩn. Thế giới cũng không phải không có người biết điều và lịch sự: Cháu ơi lấy giùm bác đĩa cơm.
Họ đã hy sinh, điều đó đem lại lòng biết ơn. Nhưng sau nhiều lần phân vân, khổ sở trước những sợi dây hiếu thuận, những miếng đòn tâm lí, lần này tôi cho mình thản. Càng ngày mi càng thấy kẻ không có quyền lực, tiền bạc, danh tiếng bị xử tệ, nhục nhã và gò bó thế nào rồi còn gì.
Nhưng mà các cậu vốn ưa cảm hứng tự do hoàn toàn. Và họ còn phải chui vào những chỗ bẩn thỉu hơn những bãi rác bẩn thỉu nữa. Cuối cùng, cái gì về với mình sẽ tự tìm về.
Bao giờ thì xong? Không bao giờ? Không rõ. Em sẽ kể cho nó về cuộc tình của em. Tại sao lúc nào bạn cũng có thể chết mà không ai biết nhỉ.
Đã không ít lần phân tích các lí do mình ngại dùng tiền. Câu như thế không được, phải… dành cho các điều không hợp khẩu vị quan điểm của bác. Tại sao đến giờ vẫn còn quá nhiều cái ác trong khi hoàn toàn có phương pháp để hạn chế và hóa giải nó? Một cách trả lời khó có thể phủ nhận: Từ trước đến giờ, con người nói chung, chịu một nền giáo dục quá tồi tệ.
Nhưng lại không muốn mất bóng nên chuyền sang cho bác. Nhưng bởi vì không biết giống thế nào. Chả quan tâm đến gì ngoài những cái thùng rác.
Có lẽ cũng sắp qua một giai đoạn nữa rồi. Bạn luôn lặp lại mong muốn này hàng năm trời rồi. Họ chắc sẽ không chịu thua thiệt nghệ sỹ về những mặt mà họ vốn coi thường.
Còn lúc này, cái cửa kính mà bước qua nó, quẹo phải là xuống cầu thang, đang đóng. Bạn chấp nhận khuôn khổ như một cuộc chơi đầy thử thách. Như thế sẽ chỉ làm khổ nhau.
Và rồi họ thả xe tôi ra. Bạn chỉ muốn kiểm kê các chi tiết để tự an ủi bạn nằm tiếp là có cái lí của bạn. Nhưng thế giới của bạn, đời sống của bạn vắng bóng đàn bà.