- Mi nên nhớ viết là một thói quen tự thân vận động. Cháu hôm nay đi không xin phép là cháu sai. Hắn biết vì hắn đã từng.
Nàng không chịu nổi nỗi đau trong mắt ta nhưng nàng không ngoảnh mặt đi. Ít ai hiểu ai và ít ai muốn hiểu ai. Nhưng mà các cậu vốn ưa cảm hứng tự do hoàn toàn.
Điều bạn muốn nhất có lẽ là để bố thấy bạn hạnh phúc và kiếm được khoản tiền kha khá từ nghề mà bạn lựa chọn. Chơi là định nghĩa rành mạch từng sự vật mà cũng xóa nhòa tất cả các khái niệm. Không chắc, khi mà mỗi con người đều đầy khao khát tự do, hưởng thụ nhiều và nhiều nữa.
Ăn một chút gì đó nạp năng lượng hay cứ lang thang trong mệt lả. Cố nhé, cố học cho xong 2 năm rồi tha hồ, tha hồ… 2 năm. Trốn học mà để bị nói.
Câu rất tuyệt vời, ý nghĩa cực kỳ dùng trong lúc thêm gia vị cho lời khen ngợi những gì làm bác hài lòng. Giờ ta muốn nghỉ một lúc. Không muốn xé mà cũng không định làm kỷ niệm.
Bạn thích bác trai và sự hoà hợp của hai người ở những thời điểm như thế. Ông cụ bảo ông cụ sống được là nhờ văn của ngài. Tôi đèo mẹ đi, cố tình lắc lư xe cho mẹ thấy là tôi bực bội.
Những cơn tức và rát chạy từ dạ dày lên cổ và dọc cột sống diễn ra thường xuyên hơn. Bạn chả có tập luyện căn bản gì cả. Đến nhanh nữa lên, để con người đỡ khổ.
Rồi về tủ để đồ mặc đồ. Và càng khao khát chứng minh cách sống mình lựa chọn là hiệu quả trong một xã hội chỉ công nhận con người bằng hiệu quả có thể trông thấy (chỉ với tầm nhận thức trung bình). Mà người lấy thì chưa chắc người đã trả.
- Vì ông không còn sự lựa chọn nào khác. Mình chẳng bao giờ phải tính toán với mình. Có những kẻ không đến sân vì nghệ thuật sân cỏ, niềm đam mê trái bóng hay một điều gì đó tử tế.
Người lớn thật buồn cười. Đây là một thử thách nữa. Cũng không phải điệu cười sảng khoái rồi.