Chà, ông anh này cũng không đến nỗi phong kiến như vẻ lừ đừ của ông ta. Thế là tôi không ngại quá bỡ ngỡ và cảm giác bị cười mỉa sau lưng vì sự ngô nghê. Thưa các chú, đó không phải chuyện tôi bận tâm.
Thôi, bác đừng xuống. Họ không biết họ càng cố gắng kéo ta vào rọ học thì ta càng phải cố viết trong mệt mỏi để tìm một sự chứng thực ta vẫn luôn học hỏi, làm việc nghiêm túc. Nhưng mà em cứ thử nhặt nhạnh đi và đừng bảo với tôi là em không tìm thấy những niềm lạc thú cũng như khổ đau sau lạc thú.
Nhưng dần dần thì cũng gỡ được chút ít. Nghĩ đến một viễn cảnh xin lỗi và trả góp. Tiếng gào của họ hoà vào tiếng reo của cổ động viên và được gọi chung là tinh thần dân tộc.
Và những khuôn mặt mới như rất thân quen, như gặp ở đâu đó rất lâu rồi. Chẳng ai bóc lột ai cả. Tôi muốn ông giết chết ông cụ nhà tôi.
Bây giờ có bảo tớ là đạo đức giả cũng chả mấy ai bắt chước đâu. Trái lại, còn có thể tỷ lệ thuận. Người ta có thể làm được mọi việc, vấn đề là có đủ tài hay không.
Ông nội tôi, 80 tuổi, ngày xưa mệnh danh là Từ Hải Hà Đông đến giờ vẫn luôn trung thực, khẳng khái đã nói câu: Thì cái thời này nó thế, phải biết lựa. Đó chỉ là những bức tường lửa sơ sài non nớt. Trên lề đường là những hàng quán chộn rộn người bâu đầy.
Tôi tin phải làm như thế và tôi cứ sống như thế. Dù tôi biết nàng chẳng bao giờ có thể thông minh bằng tôi. Chỉ nghe một âm thanh đánh thức mình trong giấc chập chờn.
Nhiều cái oan mà chán không thể mở miệng ra rửa được. Và bạn cảm thấy, nằm ngủ tiếp tiếp có vẻ tốt hơn cho bạn. Bác nói thế cháu có ý kiến gì không? Tôi cứ cúi đầu.
Nhưng khi bị đẩy đến tận cùng của phẫn nộ và khi những uất hận tuôn trào, thì bạn sẽ làm chúng khiếp sợ. Nhưng vấn đề là bạn tin nếu thế bạn sẽ chóng chết hơn. Vì những hình ảnh ấy còn luôn lưu trong óc bạn nên cùng với thời gian, bạn dạy mình phải biết kiềm chế vì những nỗi đau có thể biến bạn thành kẻ rất côn đồ và hành động ngu xuẩn.
Nó vẫn còn hoang dã. Và sự vô tư của họ là sự vô tư của những con lợn. Cả hai trạng thái đều như cơ thể không phải của mình.