Tất cả đều nhạt nhòe trong cơn bão tuyết, căng mắt ra nhìn vẫn chỉ thấy một nhóm người loanh quanh với một vật gì tròn tròn. Đầu tiên là nó phải vừa tầm cao với bạn ( nếu có giá đỡ). Chúng cho thấy bạn ở thế chủ động, bạn có trình độ cao, bạn am hiểu nhiều thứ, và nhất là chứng tỏ bạn đã có nghiên cứu ít nhiều về ngành nghề này.
Bởi khi lắng nghe tôi sẽ học hỏi được rất nhiều. Hãy tưởng tượng người ta sẽ cảm thấy như thế nào nếu bỗng nhiên bạn ngừng nói vì lúng túng với những bức vẽ minh họa? Khi bạn thao thao bất tuyệt với một tấm bản đồ treo ngược thì hậu quả còn tệ hại hơn! Thường thì ở những buổi tiệc lớn nhỏ, chúng ta sẽ gặp chí ít một hoặc vài người quen biết trước, như anh hàng xóm, cô đồng nghiệp… Điều này sẽ giúp bạn dễ dàng khơi mào một câu chuyện.
Có những điều ngày xưa thì được nhưng ngày nay lại không. Nếu chúng ta bị khớp trước đám đông, nếu chúng ta e dè và lúng túng thì không thể làm nên trò trống gì được. Arthus Godfrey đã đồng ý với tôi về điều này.
Trong cơn bão tuyết, các cầu thủ hai đội vẫn hăm hở ra sân. Chúng ta đã có máy nhắn tin, máy fax, điện thoại di động siêu nhỏ, máy vi tính xách tay với những chức năng ưu việt, bảng thông báo điện tử… Và chắc chắn trong những năm tới đây, chúng ta sẽ có các thiết bị hiện đại, tối ưu hơn nữa. Vấn đề nào cũng có hai mặt của nó.
Cuomo biết rõ người nghe ông nói thuộc thành phần nào. Luôn duy trì một thái độ hào hứng, cởi mở, không e dè, nhút nhát. Những món quà tặng người yêu thì luôn luôn không có giới hạn và thậm chí còn… bay cao ngoài sức tưởng tượng.
Đây chính là sự khôn khéo và nhạy bén của bạn. Tôi không muốn đưa ra những kết luận sai lầm, hãy để thời gian trả lời. Khi tổng thống Coolidge thắc mắc về sự chờ đợi này, người nhân viên ấy nói rằng ông ta chỉ tò mò xem tổng thống có điều gì muốn nói về tấm ngân phiếu này hay không.
Anh ấy như được tiếp thêm nhiệt huyết, nói một cách hăng say và đầy phấn khởi: Tôi lao vào không gian toàn mây là mây. Tôi biết điều này không dễ dàng. Không có lý do gì phải ngại ngùng hay sợ rằng làm thế có kém tế nhị lắm không.
Jack ngồi bệt xuống đất, đọc hàng giờ liền để biết đặc trưng của từng quyển sách giáo khoa, và nói đi nói lại những câu chào mời. Nhiều người nói tiếng Anh có thói quen dùng hoài hai từ you know (bạn biết không). Cho tới giờ tôi cũng không nhớ hết hôm đó chúng tôi đã bình luận bao nhiêu sự kiện.
Lời thề hẹn có các vì sao chứng giám. Thế là âm thanh êm dịu do tôi tạo ra chiếm vị trí độc quyền. Ví dụ về chính trị và tôn giáo.
Cứ như một giấc mơ! Tôi có một công việc mới, một chương trình mới và, ô là la, cả một cái tên mới. Tình huống dở khóc dở cười nhất trong nghề phát thanh viên của tôi là câu chuyện vào buổi sáng đầu năm 1959, tại đài phát thanh WKAT, Miami. Đơn giản vì anh đã vượt qua sự căng thẳng ban đầu, và càng lúc càng tự tin hơn khi đã quen với khẩu điệu của mình.