"Kính ông, Nhận được thư ngày 11 tháng này của Ông, tôi đội ơn Ông lắm. "Như vậy, rốt cuộc Nã Phá Luân có ngoại tình thiệt và ông luôn luôn lén lút ra khỏi cung, đội chiếc nón nỉ kéo sụp xuống che mắt, có độc một người hầu cận theo sau, để đi tới nơi hẹn hò với một giai nhân. Có một lúc, anh dâng bà ta một món rau cần, rau chỉ có chút xíu, mà dọn vô một cái đĩa đại hải.
Có kẻ làm bộ đau, bắt người săn sóc mình, chiều chuộng mình để được thấy mình là quan trọng. Suốt thiếu thời, cậu đi học cả thảy có sáu năm. Thiệt là một cuộc đâm chém vô lý và vô ích.
Sau cùng, nó kiếm được một việc làm là dán nhãn lên trên những ve thuốc nhuộm trong một kho hàng đầy những chuột cống. Năm mươi năm trước, một đứa nhỏ 10 tuổi làm việc trong một xưởng ở Naples. Vậy mà cho đến giờ này đây, bà là người độc nhất trên đời, tôi có thể tin cậy được".
Cho nên không đợi chú ta gọi tôi lại, tôi vội vàng xin lỗi trước. Tôi phải nhắc lại câu đó: Mà tôi chắc chắn rằng máy của chúng tôi hoàn toàn.
Như vậy lợi hơn nhiều". Chưa dứt lời thì Von Bulow đã tự biết mình lỡ lời. Vấn đề sinh tử! Vậy mà trong chúng ta, có mấy người biết giữ thể diện cho người khác? Chúng ta chà đạp cảm tình của người, bắt họ theo ý ta, buộc lỗi họ, dọa dẫm họ; chúng ta rầy la con cái hay người giúp việc trước mặt bất cứ ai, không hề nghĩ rằng tự ái của họ đang bị ta chà đạp.
Nói cho đúng, tôi đã vô lễ và những lời chỉ trích đó không phải là không xứng đáng. Đừng bao giờ bảo họ rằng họ lầm. Và bây giờ anh ta là người bán hàng quan trọng nhất trong công ty Bạch Xa ở Nữu ước.
Abraham Lincoln nghiệm rằng phần nhiều người ta biết an phận mà được sung sướng. Nhưng chúng tôi phải thú rằng điều đó khó thi hành lắm, khi xe cam nhông của ông tới vào cuối giờ làm việc buổi chiều, như ngày 10 tháng 11 vừa rồi. Ông ấy mong tôi làm lợi lớn cho ông mà không giúp cho tôi được một việc nhỏ.
Bà nó hứa mua cho nó một bộ nếu nó hết đái dầm. Một thiên tài, William Lyon Phelps, trước làm giáo sư văn chương ở Đại học đường Yale, đã hiểu chân lý đó từ hồi còn nhỏ. Anh biết, các em có ý tứ, cẩn thận lắm.
Và khi bàn tới điều kiện mở tiệm, ông Fletcher đã phát ra những tư tưởng này: ? Ông Sol Hurock có lẽ là người bầu hát nổi danh nhất ở Mỹ. Nhưng ngay tối hôm đáng ghi nhớ đó, tôi được dự thính một buổi diễn thuyết về nghệ thuật dẫn dụ người và tôi hiểu rằng có rầy anh Emile cũng vô ích, chỉ làm cho anh ấy giận oán tôi và không muốn hầu việc giúp tôi nữa.
Thử kiếm xem y có cái gì thực đáng khen không?". Họ chê bai đủ thứ: cái này rộng quá, cái kia ngắn quá. Vô ích - những lý lẽ đó không đủ.