Lớn lên anh là một ca sĩ rất được công chúng hâm mộ và yêu mến. Nhưng giờ đây tất cả đều lộn xộn. Không cần thiết phải như vậy.
Vậy thì tại sao tôi không được hỏi tổng thống những câu như thế? Những gì mà khán giả của tôi thắc mắc: Tôi sẽ hỏi. - Nhưng đây là câu lạc bộ Rotary. Người ta không thể đánh vần và nhớ nó một cách dễ dàng được.
Những người đồng trang lứa tôi lẫn người đứng tuổi đều biết và thích bài này. Một khi bạn đã giới thiệu rình rang như vậy, đâu ai còn bất ngờ nếu chuyện của bạn quả thật rất vui? Trái lại, nếu nó bình thường thì tất cả mọi người đều thất vọng! Khi hỏi cô về những đề tài khác thì tôi chỉ nhận được vài từ trả lời cho có lệ.
Nhưng dẫu sao tôi cũng muốn nói rằng đây là một điều tốt đẹp cho các cầu thủ bóng chày. Một ngày nọ chúng tôi tình cờ phát hiện ra Moppo cùng gia đình đã cấp tốc chuyển nhà đến Arizona vì một lý do gì đó. Tôi thấy mọi chuyện đều do tàu ngầm Đức gây ra cả.
Những vết nhăn trên trán động đậy, đây là thói quen của ông khi có cảm xúc mạnh. Đây là một ca khúc nổi tiếng vào thời niên thiếu của tôi. Cuộc phỏng vấn rất có thể là lần tiếp xúc đầu tiên giữa bạn và ông chủ sau này, vì thế nên tạo thiện cảm ngay từ những phút ban đầu.
Nhưng trên hết là Regis và Kathie Lee đã bày tỏ cảm xúc một cách chân thành, điều này thật sự đáng quý. Tại các phiên tòa xử án, bồi thẩm đoàn luôn chú ý kỹ đến những cử chỉ, điệu bộ của bị cáo. Nhưng ngược lại, nếu người ấy tỏ vẻ cũng muốn tán gẫu với bạn thì bạn sẽ nói về những việc gì?
Nhưng thậm chí ngay sau khi đặt câu hỏi với những người phỏng vấn, bạn lại càng phải lắng nghe nhiều hơn nữa. Ông hãy giúp tôi biết sai lầm cốt yếu của tôi là gì không? Dĩ nhiên là bạn phải lắng nghe khi được hỏi.
Nhưng trong chương trình trò chuyện này thì anh cảm thấy rất tự nhiên và thoải mái. Nêu ra một câu hỏi hay chưa đủ, phải hỏi như thế nào đó để người nghe sẵn sàng bộc bạch câu trả lời chân thật nhất. Và vì thế Bob nói chuyện với họ rất thoải mái, không chút căng thẳng nào.
Việc phát biểu ở lễ tang của Bob đối với tôi không chút dễ dàng. Thậm chí trong những vấn đề thuộc lĩnh vực tinh thông của mình, Kissinger vẫn hỏi người đối diện: Bạn nghĩ gì về vấn đề này? Có thể bạn thấy chán ngấy và bực bội, nhưng hãy kiềm chế sự bực bội đó lại, và chớ có nói với ai trong cuộc họp là: Tôi chưa từng nghe ai phát biểu mà ngốc nghếch đến như vậy!.
Nếu không, người ta sẽ không có ấn tượng gì sau khi trò chuyện với bạn và sự hiện diện của bạn hoàn toàn mờ nhạt. Tôi luôn nhìn người đối diện đang trò chuyện một cách thật tự nhiên để thể hiện sự quan tâm đến họ. Càng tệ hại hơn khi ai đó chia buồn rằng: Bi kịch làm sao, đau đớn làm sao, hay Đây quả là một mất mát khủng khiếp.