Đốt tờ nào tôi đọc lướt qua tờ ấy. Đó có thể là lựa chọn hợp lí của những người năng lực chỉ có thế. Họ luôn cảm thấy ai đi khác con đường của họ là có vấn đề.
Nhưng rồi anh cũng chấp nhận. Sẽ dừng viết 2 phút để nghĩ ra 2 tiếng trước mình làm gì. Trên các máy chạy bộ, 3 ông Tây đang chạy rầm rập.
Tôi đã viết cái truyện Mất và tôi cũng tính hoài đến những chuyện như thế này, chẳng bất ngờ nếu xảy ra. Khi đã hay thì chắc chắn nó sẽ cho ai đó và vì cái gì đó. Được một thời gian lại lẻn sang quán nước cạnh nhà hút.
Tôi cũng có dự định ấy. Bây giờ có bảo tớ là đạo đức giả cũng chả mấy ai bắt chước đâu. Hy vọng khách đến Sea Games vẫn còn được tận hưởng mùi hoa sữa có gì đó mang tính tượng trưng rất sâu xa cho người Việt.
Ngả đầu vào cái ngực vốn lép xẹp. Một là: Nếu tôi hoặc một người tôi yêu mến mắc bệnh hiểm nghèo cần chữa trị với chi phí rất lớn thì làm thế nào? Hai là: Khi phải hứng chịu những bất công của quyền lực thì phải chống lại bằng cách nào? Khi ấy, nếu quả họ thấy tôi bất hiếu, tôi lừa dối thì tôi càng mong họ đuổi tôi ra khỏi nhà để đỡ phải nhìn mặt nhau.
Tất cả mãi mãi là tất cả. Tai họa có thể ập xuống bất cứ lúc nào. Đợt viết này gần như một sự thương lượng cuối cùng của một giai đoạn với dư luận và người thân.
Giấc mơ cũ rồi mà. Như những lúc tôi không cần em. Bố muốn yên ổn và sợ cho bạn.
Bác mà hút một điếu thì cháu bỏ học một buổi. Chưa có gì để không thích. Càng xa em ta càng thấy yêu em.
Bác ta không tin đâu. Tôi chỉ muốn gỡ ra khỏi chuyện này càng nhanh càng tốt. Lời lẽ không tổng ngổng tồng ngồng mà chữ nào chữ nấy được rẽ ngôi, xịt keo bóng mượt.
Cậu em dẫn tôi đi vào chỗ dành cho nam giới. Bên cạnh sự thương lượng, đây là phép thử cuối cùng trong quãng đời này để bạn hiểu rõ hơn về họ. Thôi được, bạn chấp nhận chung sống với nó như chung sống với những cơn đau.