Bởi đôi lúc bạn muốn gắn bó lâu dài với nàng. Họa chăng chỉ có thể tạm tránh sự phán xét của cộng đồng và lương tâm khi cả cộng đồng và cả lương tâm của cộng đồng đã trở nên chai sạn, a dua. Nó khờ như một anh nông dân khờ chứ không phải một chàng thư sinh.
Thất vọng, tụt giá rồi. Hoàng Lão Tà trong Anh hùng xạ điêu không bao giờ thanh minh dù luôn bị oan lại làm kẻ khác bị oan lây. Những kẻ lãnh đạo vừa tài vừa ác luôn biết đánh vào cái phần không dễ thiện của con người.
Bên cạnh những cơn đau thường trực thì bạn cũng tạo được cho mình một sự thanh thản tương đối. Nhưng sau đó thì lại là những cơn đau kéo dài do cơ bắp không kham nổi. Tôi sẽ kể nhưng đã 9h kém 10, sắp đến giờ học 3 tiết sau.
Tóm lại, biết mình sẽ không ân hận nhưng vẫn còn chút cảm giác muốn nói một lời xin lỗi trong lúc này. Bác không biết cái sân bóng bạn đến nó dễ chịu đâu. Tuổi già đang đến, mẹ cần tình yêu thương của những đứa con.
Sai là vô trách nhiệm. Tôi chỉ có thể đấu tranh vì họ bằng cả cuộc đời nếu tôi có một tấm lòng bao la, nhân ái bẩm sinh và kết hợp rèn luyện. Một số người giúp đỡ nhiều.
Ngoài những người trong gia đình thì bạn hầu như không tiếp xúc với giới này. Và cũng chẳng làm bạn cảm thấy hay ho hơn khi đưa ra những sự thật mà họ phải đối diện. Đó là thời gian mà tôi muốn làm một cái gì đó nhưng không biết mình phải làm gì.
Như bình mình chẳng hạn. Nó chứa đựng nhiều trạng thái, giai đoạn, nhiều cuộc đấu tranh đủ loại. Hoặc trò chuyện với bà ấy nếu bà ấy có hứng thú tâm sự.
Nhưng nó mới vì người ta tìm mãi mới ra, mãi mới cảm nhận được. Bởi bạn là người sòng phẳng. Linh hoạt với những phép xử thế trong quan hệ xã giao bình thường mà rối rắm ở cái xứ xở này.
Tôi bỗng không thấy xấu hổ khi mình khóc. Cũng chẳng ngạc nhiên lắm. Chỉ biết mình mãi mãi lăn.
Phù, còn bạn, bạn đang viết từ nãy đến giờ. Cái mà tôi nghĩ chỉ là một nền tảng cơ bản mà một thế hệ mới cần có. Lời nói thật (hở hang, rách rưới, ghẻ lở, bụng hóp) bên cạnh cố ngẩng mặt vênh vênh.