Bởi suy cho cùng trong hoàn cảnh này mọi người sẽ chẳng để ý xem bạn ăn nói có tài hoa không, bạn có là một nhà diễn thuyết sắc sảo không. Hãy chỉ dẫn rõ ràng và phải luôn chắc rằng họ có hiểu ra vấn đề hay không. Nghe có vẻ đơn giản, nhưng có rất nhiều người sai lầm khi nói về những đề tài mà họ không hoàn toàn thấu đáo.
Thế là, lại thêm một môi trường nữa để tôi được nói! Sao bạn không bắt chước tôi nhỉ? Đặc biệt là khi bạn muốn nói chuyện hay diễn thuyết trước công chúng. Người đầu tiên tôi muốn nói đến là ca sĩ Frank Sinatra. Đừng đánh mất vẻ đẹp của bạn bởi những sơ ý không đáng có này.
Tôi sẽ ra sao? Ra ga kiếm một vé tàu quay trở lại Brooklyn chớ còn phải hỏi! Tôi đã nói mặt trái của vấn đề, những điều ngoài dự đoán. Vì sao như vậy? đối với một người kém cỏi, nhút nhát thì một cuộc phỏng vấn có thể là một nỗi đáng sợ.
Vấn đề mấu chốt kế tiếp là, như tôi đã đề cập, bạn phải chăm chú lắng nghe. Dĩ nhiên không ai bắt bạn phải nhìn họ chằm chằm (Điều này khiến người ta rất khó chịu). Cơn bão tuyết không phải do chúng tôi gây ra.
Lúc mà thầy Cohen đang đọc bài diễn văn tưởng nhớ cậu học sinh Moppo quá cố. Đừng đánh mất vẻ đẹp của bạn bởi những sơ ý không đáng có này. Jim Bishop, nhà văn, nhà báo nổi tiếng, vốn là người New York nhưng từng định cư rất lâu tại Miami.
Hai tiếng Xin chào được thốt lên lập bập và nhỏ xíu. Lúc đó chúng tôi đang học lớp chín ở trường trung học Bensonhusrt, sắp sửa tốt nghiệp đến nơi thì cả bọn lại gây ra một vụ việc kinh khủng đến mức tưởng chừng bị đuổi học. Chúng diễn ra ở những nơi đắt đỏ và người ta ào ào tới đó.
Vấn đề ông nêu ra tạo nên một không khí tranh luận sôi nổi. Chẳng hạn như việc tặng quà. Cởi mở như thế nào đây? Hãy nói về tiểu sử, sở thích, tính tình, về chuyên môn, hay về những ước mơ của bạn… Rồi hỏi lại người khách của mình những câu hỏi đó.
Có thể bạn hơi liều khi khen một nữ đồng nghiệp trong cơ quan rằng: Cô trông thật tuyệt vời khi mặc chiếc áo này! hay Chiếc váy này làm cho cô thật lộng lẫy!. Thị trường chứng khoán năm nay dao động thất thường quá. Buổi sáng hôm sau, sếp Colonel Frank Katzentine gọi tôi lên văn phòng ông ấy và cho tôi một trận bão lửa.
Buổi lễ choáng ngợp một rừng hoa và một rừng cờ. Rồi Rogers nói thêm: Dĩ nhiên các bạn sẽ thắc mắc làm thế nào mà tôi đun nóng Đại Tây Dương lên đến 212 độ Fahrenheit được. Bob có hai người bạn thân trùng tên Larry, và tôi là người bạn Larry thứ hai của anh ấy.
Giờ đây người ta có lời khuyến cáo rằng nên thận trọng với lời khen của bạn. Nhờ vậy mà thời thơ ấu ở Brooklyn của tôi như là một khung cửa sổ nhỏ giúp tôi nhìn thấy một phần lịch sử nước Mỹ. Suốt tuần đó tôi đâu có ngủ được.