Tôi còn e ông cụ sẽ khỏe lên sau khi tiếp xúc với ông. Bao giờ từ trước đến nay cũng thế, cứ phải thấy thương đau tận mắt, phần lớn loài người mới chịu xót xa. Nhân cách chứa đựng không ít tố chất tài năng.
Tôi để họ hơi lo, một chút thôi, để họ có một chút hạnh phúc tìm kiếm. Bạn lại chán ghét cái sự ngồi. Lúc tan tác, có người cười bảo: Đấu tranh gì mà được có dăm bữa nửa tháng.
Tôi đang tự hỏi mình sẽ làm gì sắp tới. Chim vẫn hót, một số có lẽ ngủ trưa. Chạy đi mua thì không có hứng.
Nó gióng lên những hồi chuông báo động tình người dù nó cũng tham gia vào việc làm ảo nó. Cậu em bảo bị ho, đi xông hơi vậy. Cháu làm bác buồn lắm (bác theo lên cầu thang).
Tôi đang làm cái việc chép nhật ký hay ghi lịch sử của mình? Không cần biết. Bực thật, phải chờ 2 phút qua đi để viết cái ý nghĩ này vào. Bạn biết đó chỉ là một cảm giác, một quan niệm truyền khẩu chung chung.
Và với nhiều người, học không có gì ngoài nghĩa đến trường và ngồi vào bàn. Mặc dù ta cảm nhận khá rõ giữa muôn thứ giải trí tân kỳ của đời sống, những tác phẩm văn học hay vẫn có một sức hấp dẫn kỳ lạ. Đó là hạn chế của bạn.
Hoặc là các cậu chả thèm bận tâm giải thích làm gì, các cậu cứ ngẫu hứng. Nhưng rất tiếc, tôi lại là một thiên tài. Chúng cộng hưởng với nhau và dùng sức rung của mình âm ỉ phá hoại nội tạng.
Khoảng cách từ đó đến chỗ bạn chừng 4,5 mét và bạn sẽ kịp tẩu tán tang vật. Hơn thế nữa, ông cụ luôn bị những cơn đau khủng khiếp hành hạ. Thêm nữa, sự khúc chiết là cái hắn đang muốn.
Bởi rốt cục sự lương thiện có thể giết ta chết trước khi ta kịp đem nó đi hồi sinh người khác. Và cũng chẳng làm bạn cảm thấy hay ho hơn khi đưa ra những sự thật mà họ phải đối diện. Đấy, như kiểu có sương mù trong phòng.
Nhà cao cửa rộng, vợ đẹp, bồ xinh và ma túy nếu cần. Cho một quả bom, một vụ ám sát hay chơi những đòn tâm lí khiến hắn phát điên. Điều đó có đáng sợ với những người lớn càng ngày càng yếu đi không?