Chúng ta chỉ cầu sao cho mỗi người thành một bạn tốt, yêu mến đồng loại, chân thành và tận tâm trong tình thương yêu và trong hôn nhân. Khi một người mắc chứng bệnh u uất, muốn gì đều được như ý, thì còn trách móc gì ai nữa? Còn thù oán gì nữa mà mong tự tử để tự trả thù? Tôi nói với họ: "Nếu ông muốn đi coi hát hay muốn đi chơi, cứ đi. Sau này, ông lại thấy tự hiểu biết đó thiệt là vô giá, khi ông làm cái việc bình phẩm trên đài phát thanh những tin tức ở u châu.
Nếu ta nghĩ tới đau ốm thì ta sẽ đau ốm, nghĩ đến điều thất bại thì chắc chắn sẽ thất bại. Từ đó tôi phải lăng xăng: khách hàng bao vây tôi, hỏi giá cả, đòi coi màu sắc, kích thước. Tôi xin nhắc bạn: Câu đó khuyên đừng "lo" tới ngày mai chứ không phải là đừng "nghĩ".
Ở trường tôi không bao giờ khóc hết, nhưng về nhà tôi thì sụt sùi kể lể. Muốn trả lời câu đó, tôi phải tìm tòi sự kiện, tài liệu. Tôi tập quên đi dĩ vãng và không nghĩ tới tương lai nữa.
Sự thiệt thì suy nhược ít khi do một nguyên nhân hoàn toàn thể chất". Cho nên tôi thích cuốn How to stop worring mà chúng tôi dịch là Quẳng gánh lo đi hơn. Hồi đó, ai hơi chỉ trích ông là ông phật ý, nổi nóng ngay.
Vậy ông có trở nên một người uy thế nhất và được thương yêu nhất ở Châu Mỹ từ trước tới nay, thiệt cũng chẳng lạ gì! Một nhà trị bệnh thần kinh có danh nhất ở Mỹ là bác sĩ A. Arnold cũng học được một bài học như vậy trong cánh đồng xứ Illinoi.
Tôi biết có nhiều người bảo Tôn giáo dành riêng cho đàn bà, con nít và thầy tu. Tôi lại quen một người bán vé cá ngựa danh tiếng nhất ở Mỹ. Muốn đọc, bà dùng những sách in chữ thật lớn, dí sát đến mắt.
Ông nói: "Tôi ăn không được, ngủ không được. Bệnh của cô rất nguy hiểm thiệt đấy. Ít lâu sau, tôi nhận thấy rằng quy tắc "tốp lỗ" đó có thể áp dịng vào nhiệu việc khác, ngoài việc đầu cơ.
Thế mà rất nhiều người thường khổ sở vì lẽ ấy. Rồi ít lâu sau, lại biến ra nhiều chứng khác. Ông khoảng lục tuần mà các hãng bảo hiểm nhân mạng tính rằng trung bình chúng ta còn được sống khoảng 2/3 thời gian từ bây giờ cho đến khi ta còn 80 tuổi.
Tôi có tỏ ý nghĩ đó với ông Levis E. Và tôi liền xin một chân bán hàng ở một tiệm lớn". Kingman hội trưởng Công nông Tiết kiệm Ngân hàng.
Lần đó - một lần quan trọng lắm, một cơn khủng hoảng trong đời tôi - tôi thấy những cơn mơ mộng, dự định về tương lai và những việc làm trong nhiều năm của tôi tan ra như mây khói. Elise Mac Cormick trong bài đăng ở nguyệt san Reader's Digest viết: "Nếu ta chịu nhận một tình thế không tránh được thì năng lực của ta được thong thả và giúp ta tạo được một đời sống phong phú hơn". Mấy ngày qua, ông George Rona bỗng nhận bức thư của ông chủ hãng buôn này mời đến hội kiến.