Suy ra bạn sai và bảo thủ. Chúng đã quen hếch mặt với những sự khúm núm và dè dặt. Bạn mà cứ yên tâm chịu ơn của họ, yên tâm làm những việc mà họ xin cho thì rồi bạn sẽ chỉ thấy nhục và khinh bỉ mình khi viết những dòng này.
Người mẹ không nhớ nhiều về những cơn thịnh nộ khi đi họp phụ huynh về, đứa con chỉ được học sinh tiên tiến hay nó được học sinh giỏi nhưng vẫn có lần nói chuyện trong lớp hoặc có môn chưa đạt yêu cầu. Và sự yên bình lâu dài sẽ không đến nữa. Người ngoài chỉ tin, thờ ơ hoặc chế giễu.
Biết mua quà tặng người thân khi đi du lịch về. Gọi chung là hy sinh cũng không đúng mà là làm ăn cũng sai. Sự thành thật và tử tế đã quá cũ, nhưng vì họ ít xuất hiện nên anh cảm thấy họ luôn mới.
Những kẻ lãnh đạo vừa tài vừa ác luôn biết đánh vào cái phần không dễ thiện của con người. Thế mà rồi cũng ngủ được. Tôi sẽ không vờ bản thân tôi bệnh tật, hâm hâm (cái kiểu coi mình đầy sức hút càng chứng minh điều này), tương lai thì mờ mịt thì ai thèm mê.
Một bữa cơm tối, bố mẹ cãi nhau, bố đập tan mâm cơm. Có lúc tôi tưởng tượng đến cảnh tôi ở nước ngoài về, sau nhiều xa cách, tôi có cớ để ôm chầm lấy người thân, bè bạn. Sợ vì cảm giác có thể đánh mất rất dễ dàng.
Dù mỗi ngày lại nảy nòi ra đủ thứ để viết, mỗi lần đọc lại lại muốn viết khác. Đau hơn, dằn vặt hơn mà làm gì. Chỉ còn dòng máu là hoang dã.
Đây chỉ là lần thứ hai bạn đến sân vận động xem bóng đá, nhưng trận đấu cũng đã có vẻ cũ. Họ so với một thằng 21 tuổi ru rú xó nhà và đưa ra kết luận nó chỉ đủ trình độ vu khống. Thế là không còn tâm trí mà ngờ hoặc.
Cháu bảo: Để cho đẹp ạ. Nếu lỡ bị lịch sử nhớ mặt thì cũng đành chịu. Nhà văn bỗng thèm nụ cười trong im lặng của nàng.
Hoá ra bác bảo tôi nghiêm túc rồi, không phải theo dõi nữa. Tôi vừa tắm xong, đội một chiếc mũ lưỡi trai, xuống ngồi bàn uống nước. Nhưng mà em cứ thử nhặt nhạnh đi và đừng bảo với tôi là em không tìm thấy những niềm lạc thú cũng như khổ đau sau lạc thú.
Âm thanh lắng hẳn đi. Họ là mỗi con người. Bạn thúc thủ trước nó, bó tay trước nó.