Lúc sau, anh họ dậy chuẩn bị đi làm, mở tủ bảo có cái quần bò anh mặc rộng chú mặc thử xem. Chiều nay bạn đi đá bóng với thằng em về. Bác không bán hàng nữa, cho thuê cửa hàng.
Nhưng nếu mình làm thế, mình cũng chẳng còn là mình. Tỏ ra e thẹn hay đạo mạo càng khó va chạm và dễ bị dắt mũi. Nhưng cơ thể tàn tạ không cho phép bạn thực hiện những cú xoay mình uyển chuyển hay bứt phá như trước kia.
Càng tuyệt vọng, xu thế ấy càng mãnh liệt. Tôi có nhớ một lần về quê ăn cưới, bác ngượng ngùng trong chiếc áo bó cổ lọ. Đặc biệt là trong những người tài.
Tôi biết nó nhạy cảm và có những năng lực tiềm ẩn. Không kiếm được đứa yếu hơn thì nó bắt nạt con gái. Dù sao cũng có lẽ là một phần của truyền thống.
Thất vọng, tụt giá rồi. Thôi rồi, chậc, lại mơ, bạn biết. Trong lúc tập, gặp một người quen nữa.
Nhưng ta đang có những trạng thái bệnh. Bố sẽ không phải thấy bạn khi chưa già đã phải lặp lại hình ảnh tuổi già của bố: Niềm kiêu hãnh và sự hoang dã bị giết dần và bị nhào nặn dần bởi đời sống có quá nhiều sếp: Bố, họ hàng, cơ quan và nhiều dây thòng lọng nữa. Nhưng em nghĩ không phải cháu không biết tôn trọng mọi người đâu ạ.
Cổ họng hơi nghẹn và lồng ngực hơi rỗng. Còn các bộ phận chưa bị thương trên cơ thể chung thì quá chủ quan, vung vẩy theo ý mình, phó mặc cho những bạch cầu trước vết thương nhiễm trùng uốn ván. Đây là một sự tham lam.
Chỉ cần cháu làm rạng danh dòng họ là bác mãn nguyện. Rồi bảo: Đấy! Anh vẫn chẳng thể lừa nổi em. Bạn tự hỏi không biết đến bao giờ hay không bao giờ bác (cũng như những người đặt gánh nặng gia đình lớn lao lên mình và giải quyết một cách dứt khoát, thậm chí, tả khuynh và độc đoán) cảm nhận được dòng suy nghĩ ấy.
- Ta đôi lúc cũng cố tìm hứng thú và cũng thấy đây một chút kia một chút. Thôi, tôi trôi qua em rồi. - Ông đã cố tình cưỡng lại những cám dỗ tôi đưa ra.
Được một lúc thì có người kéo chăn khỏi người bạn. Những người sẽ bảo vệ, giúp đỡ anh cũng như anh bảo vệ, giúp đỡ họ. Bạn đánh mất sự rung động trước sự vô tư ấy.