Đến giờ phút này còn chưa nổ mới dám tin mình là thiên tài chứ. Đúng là xã hội này có những cái ai cũng giống ai nhưng đầy cái chả ai giống ai cả. Dù có thể nói chúng tôi yêu thương nhau.
Lúc sau, anh họ dậy chuẩn bị đi làm, mở tủ bảo có cái quần bò anh mặc rộng chú mặc thử xem. Bịt tai lại, im lặng, là xong. Anh dạy em, biết, quay ngay.
Nhưng chị đối tốt với tôi, tôi biết làm sao được. Tôi chìa tờ đơn trước mặt cô ta: Cô xem hộ em. - Tôi muốn ông viết một câu chuyện khuyến khích những người như ông cụ nhà tôi nên đầu hàng thần chết thật sớm để đem lại hạnh phúc cho con cháu.
Những tác phẩm xấu sẽ không thể nhập vào và điều khiển người nếu người ta được giáo dục và chăm sóc tốt. Bác bấm huyệt chỉ thị không được vận động mạnh nhưng thấy mấy vết trầy trên đầu gối tôi cũng không gặng hỏi. Em chỉ thích những anh nho chín.
Tôi thấy thế là tốt. Hơn nữa, một sinh viên đã nghỉ học non một năm và không có nề nếp. Chuyện học hành vừa qua là do con sức khỏe yếu, với lại ham chơi vi tính.
Thế mà rồi cũng ngủ được. Giả dụ được cá to ta thả hay ta rán đây? Thế nào là cá to? Ta không biết. Em bảo thế thì con phải gọi điện về.
Ăn cơm trưa, lúc ngồi mâm phòng này, lúc ngồi mâm phòng kia ở nhà ăn. Đó là lúc mà trí tưởng tưởng phải lén lút sinh đẻ nơi xó tối của tiềm thức. Chúng tôi đi thay quần áo.
Đó cũng là hình ảnh của đời sống phát triển. Cát là tâm luân lưu giữa hai khoảng đó. Hoặc là họ sẽ thấy chẳng còn hy vọng gì ở bạn nữa (với những hiểu biết của bạn về hiểu biết của họ, bạn không tin họ có cảm giác đó nhưng cứ chuẩn bị sẵn tinh thần cho giả thuyết ấy đi).
Á à, cá không ăn muối cá ươn… Tưởng tưởng chơi chút vậy thôi, ai dám hỗn. Như thế là lập dị, là thiếu khoa học, không hòa cùng nhịp sống với mọi người. Nếu độc giả ngu đến thế thì viết ngắn dở hay viết ngắn hay đều hay cho tớ cả.
Vận động điên cuồng và đầy khao khát. Ngoan ngoãn như một chú thỏ. Nó góp phần cải thiện mối quan hệ ít hiểu nhau.