Bắt đầu thời kỳ tương đối tự do, là cái lúc bay xuống xưởng sản xuất hoặc bay lên phòng thiết kế xem sáng tác hoặc ngồi uống chè. Khi thấy viết đã cũ cũng lại khó tiếp tục. Ta cảm thấy quá mệt mỏi và bất lực.
Hay lại phải để tôi tiếp tục mất ngủ mà sáng tạo ra nó? Anh ơi, cháu nó hứa với anh gì này… Ồ, được rồi. Mẹ tôi đi về phía bên kia.
Khỉ thật! Hai tiếng nữa tôi đã làm gì? Chắc vẫn thế! Thế là thế nào? Không trình bầy nữa. Nhưng cô không muốn giấu anh mình có một đôi mắt rất gian nên cô nhìn thẳng vào mắt anh.
Không lại phản tự nhiên quá. Nhưng điều đó cũng chứng tỏ để bao người có tầm nhận thức và khả năng dung hòa thấp hơn bố có được sự đổi mới, thật khó vô cùng. Từ chuyện con chó ngao mà suy lớn lên thì việc quyết định hành động của một chính quyền có thể là quyết định của một tập đoàn kinh tế.
Nhiễm thói ấy mất rồi. Cũng chả phải nói ai cũng vứt một tí như thế thì xã hội này ra gì. Hắn phải lừa phỉnh mình.
Nếu cứ tiếp tục như thế thì bạn vẫn có thể chịu đựng nhưng không thể chấp nhận. Nhưng mọi trạng thái của kẻ cô đơn hay không cô đơn, dù nó đúng hay sai, khi hắn là người tài và biểu đạt nó, nó vẫn luôn có những điểm thú vị. Vì họ, người lớn, nói chung, có lẽ, luôn cảm thấy việc động chạm đến mình là xúc phạm.
Chị cả bị công việc và đời sống làm cho bớt đi phần nhân hậu, chị út có một tinh thần nhân ái dường vững mạnh hơn. Nhưng trong đời sống thì tôi dễ phức tạp hoá vấn đề. Và sẽ ngạc ngạc nhiên hơn nếu nó đã được phát minh mà tôi chưa biết bao giờ.
Mà mình chả biết quái gì về mình cũng là chơi. Nhưng những tầng đất sâu mới được khai phá sẽ đem lại hưng phấn. Theo thời gian thì chúng dần thành thói quen.
Còn nói riêng hay ngoại lệ thì đọc ít nên không biết. Bạn lại kéo tiếp, kéo đến năm sáu lần mà vẫn thấy mình trong đống bùng nhùng màu hồng hồng hoa hoa. Nhưng mà vẫn sẽ có những sai lầm.
Mẹ cười: Con tinh khôn lắm. Sẽ thôi cái cảm xúc của tuổi thơ bị tổn thương: Mọi người đều thần kinh, mọi người đều ích kỷ. Cái từ nhân loại nghe đẹp phết.