Và càng khao khát chứng minh cách sống mình lựa chọn là hiệu quả trong một xã hội chỉ công nhận con người bằng hiệu quả có thể trông thấy (chỉ với tầm nhận thức trung bình). Có cô nàng nào đó đứng bên lề đường vẫy cờ trông thật giống cô nàng nào đó của tôi. Có thể cháu thấy bình thường, cháu không cảm thấy gì nhưng thực sự cả nhà lo sốt vó.
Có những việc để cứu rỗi thời đại này thì đòi hỏi trong hàng ngũ người tài phải xuất hiện nhiều thiên tài, và trong hàng ngũ thiên tài phải xuất hiện siêu thiên tài. Vòng một cái đai qua người rồi bật máy cho nó rung dữ dội làm người mình cũng rung theo. Dù nó không được kể một cách hấp dẫn thì nó cũng có cái gì đó mơi mới.
Bác bắn đại bác từ thành trì của bác tới chỉ nghe tiếng nổ chứ không tới. Thật ra, nếu bạn đấu tranh vì nhân loại, vì đất nước quê hương, vì nhân dân hay vì gì gì đó cũng không nằm ngoài việc tháo gỡ những tình trạng như thế này. Làm thế nào bây giờ? Ngủ hay không ngủ? Thôi, đùa đấy.
Không muốn xé mà cũng không định làm kỷ niệm. Sáng được bác cho ngủ bù. Tôi doạ lấy thắt lưng vụt thì nó lại nhe răng cười ra vẻ khúm núm em xin em xin.
Nằm lên nó, xích hai chân vào một cái đai như chiếc gông rồi bấm điều khiển nâng mặt phẳng mình nằm dốc dần cho tới lúc tạo góc 90 độ so với mặt sàn. Có một bộ quần áo trên sàn và bạn mặc nó. Ngồi im cho mọi người thi thoảng tha hồ giật tóc, vò đầu, véo tai âu yếm.
Và bản thân họ phải tự thoát ra. Hóa ra chờ chừng một tiếng trong bóng tối, lại ngủ tiếp được. Bạn chỉ xin lỗi chứ không xin sự tha thứ.
Lần vỡ đầu tiên là hồi bạn chừng 6 tuổi, hạnh phúc với tuổi thơ. Làm ơn nhanh nhanh cho. Một là ông tuyên bố từ giã nghiệp văn.
Hơi lạ (với tôi) là khi cháy hết, những con chữ còn đọng trên nền tro xám chì tự dưng nhỏ đi. Đó chỉ là những bức tường lửa sơ sài non nớt. Lại đánh một canh bạc nữa.
Bắt đầu nghe những tiếng động khác. Mới đó mà tôi đã định chơi trò đấu giá. Và dễ sống hơn một chút.
Ăn, ngủ, xem tivi, đọc, thi thoảng vào mạng, viết, gõ, đá bóng càng ngày càng ít. Tôi rong chơi, có ôn nhưng thấy người ta chăm chỉ gấp hàng chục lần mình, đâm mất tự tin. Tôi không định đánh giá con người qua hành động ấy.