Nó là hình thức cao nhất của văn chương. Thành thử chúng tôi không thể . Bạn bảo tôi tính toán kỹ quá.
Nhưng khi bạn sửa soạn đi xem ca kịch (nhất là lại đi với một mỹ nhân) thì bạn làm ra sao? Bạn chạy ra thị xã hớt tóc, rồi lên xe về nhà; bạn gắng sức nghe hát bốn giờ, nếu không nói là năm giờ bạn đưa mỹ nhân về nhà nàng rồi về nhà mình. Chính bạn là người tôi muốn khuyên đấy. Trước khi ngừng bút, tôi không thể không kể qua những nguy hiểm đang rình rập bạn.
Trong chương trình hàng ngày, tôi không dự tính thời giờ đọc báo. Bây giờ tôi xem ông ta sử dụng 16 giờ đó như thế nào. Thế này thì khó chịu thật.
Không thể nào mang nợ! Bạn chỉ có thể tiêu phí thời gian đã qua; không thể tiêu phí được ngày mai, Trời giữ giùm ngày mai cho bạn; không thể tiêu phí được giờ sau, Trời giữ giùm giờ sau cho bạn. Bạn phải bảo vệ lòng tự trọng của bạn. Như vậy còn ba buổi tối để thăm bạn hữu, vui thú gia đình, đọc sách tiêu khiển, hút thuốc, làm vườn, thơ thẩn và dự những cuộc thi của các báo.
Bạn bảo ngày của bạn đầy công việc rồi, đầy đến tràn trề ra ư? Bạn bỏ ra một ngày đến mấy giờ để lo vần đề cơm áo? Bảy giờ, phải không? Và mấy giờ để ngủ? Bảy giờ nữa ư? Tôi xin tính thêm hai giờ nữa cho rộng rãi. Mà khó thay đổi cái của quỷ đó lắm. Trước khi tới bến xe, bạn phải kéo nó về có tới bốn chục lần.
Nên nhớ bản tính con người, nhất là bản tính của bạn. Viết cuốn sách này, tôi muốn chỉ bạn các dùng đầy đủ thì giờ để đạt tới mục đích lớn là sống, sống một cách khác cây cỏ. Tôi chỉ khẩn khoản thưa bạn rằng một đời sống không hợp với nguyên tắc là một đòi sống ngu muội, và muốn hành động hợp với nguyên tắc thì có mỗi một cách là mỗi ngày phải nhận xét, suy nghĩ và quyết định.
Bạn kêu lên: "Sao? Ông có ý dạy tôi sống 24 giờ một ngày nghĩa là 168 giờ một tuần mà ông chỉ tính có 7 giờ rưỡi thôi ư? Ông hy vọng làm được một phép mầu với số giờ đó ư?". Đã đành, nên bỏ thêm nhiều thì giờ vào việc tu thân, càng chịu tốn công thì kết quả càng nhiều. Tôi xin để bạn ở lại đó tới 6 giờ chiều.
Hạnh phúc của bạn - cái vật quý ta cố nắm chặt mà nó vãn cứ thoát được ấy - cũng tuỳ thuộc vấn đề đó. Có thời giờ thì bạn có thể kiếm ra được tiền bạc - thường là như vậy. Chẳng hạn khu vực âm nhạc (2).
Vậy mà người ta cứ bảo thời giờ là tiền bạc chứ. Thành thử chúng tôi không thể . Lúc nào có dư thời giờ thì tôi sẽ đọc.
Đến mức đó thì đời ta có thể như đời sống trong tù và không phải là của ta nữa. Bạn hỏi ý kiến lý trí như vậy (nó không đòi tiền công đâu) và kết quả là lần sau, nếu món bò tái lại chín quá nữa thì bạn cũng rất bình tĩnh vui vẻ coi anh bếp như bạn bè và nhã nhặn yêu cầu anh ta cẩn thận hơn một chút. Sự mong mỏi mà không được thoả mãn có thể làm cho y luôn bứt rứt.