Sau hai tuần (chỉ làm ngày chẵn còn ngày lẻ ngủ li bì), bà chị, sếp, ký cho trưởng phòng phát cho tôi một tờ giấy lĩnh lương: 200 nghìn. Phòng hai đứa không kiếm đâu ra một cái lược. Mẹ vào lấy khăn mặt tôi trong buồng tắm đặt lên trang sách, lau mũi lau mặt cho tôi rồi lau cả cho mình.
Dừng lại vẫn là chơi. Tạo ra sự xuất hiện những con người hiếm hoi ấy phải là một nền giáo dục chung hết sức đúng đắn. Và thi thoảng vẫn hé cho bạn khuôn mặt những đứa con rơi của sáng tạo.
Đó là một quyền chính đáng nếu thực sự họ có trách nhiệm. Nhưng mẹ tôi ngồi đó, đưa khăn mùi xoa cho tôi. Nghĩ: Thế chắc là mình đoán cũng đúng.
Bắt đầu thời kỳ tương đối tự do, là cái lúc bay xuống xưởng sản xuất hoặc bay lên phòng thiết kế xem sáng tác hoặc ngồi uống chè. Đồng chí nào mai sau làm quản lí giao thông xin nhớ cho cái vụ này. Và tiếp tục sứ mệnh sống đến chết thì thôi.
vì không phải không có lúc chỉ là trò chơi đồ hàng ngô nghê của những đứa trẻ bố mẹ hành nghề luật Tất cả mãi mãi là tất cả. Rồi thì mấy hôm sau ngó qua, ai đã vặt hoặc cắt trụi mất rồi.
Bù lại, nó có một bàn chân hình hơi vuông, chính xác hơn là hình thang cân to bè. Lại nói chuyện đi đá bóng. Không thiếu những học viên của trường an ninh gần đó dù đã đến giờ cấm túc.
Nhưng rồi anh cũng chấp nhận. Đi đâu phải báo để mọi người không phải lo. Có lẽ với cái vỏ to hơn, anh ta không vứt.
Rồi hơi hụt hẫng khi ngồi gần mấy cổ động viên văng tục chửi cầu thủ chửi trọng tài, hút thuốc cả buổi. Thế đấy, khi khoảng cách vô hình đã trồi lên, lúc nào người ta cũng cần một cái cớ chính đáng để bộc lộ tình cảm, một thứ nhiều khi vô cớ. Chạy đi mua thì không có hứng.
Đâm ra nhiều người dần thờ ơ, e ngại. Nó đến sau mỗi pha bóng hỏng. Những thằng bạn thân thì đã chuyển đi từ cấp II.
Tôi định kêu to hơn, lại thôi. Có điều, viết đâu phải lúc nào cũng là toan tính thiệt hơn. Chà, bạn múa may quay cuồng một lúc, thằng cướp văng ngay xuống hồ.