S Xvideo

Phang em đồng nghiệp trên ghế tình yêu

  • #1
  • #2
  • #3
  • Trước khi tới bến xe, bạn phải kéo nó về có tới bốn chục lần. Bạn nắm lấy cổ nó, lôi nó về. Báo sản xuất rất mau là để cho mình đọc mau.

    Mỗi người và trường hợp mỗi người đều riêng biệt. Bạn xanh xao và mệt nhọc. Ý muốn làm được việc gì ngoài chương trình đã ấn định là ý muốn chung của những người có một tâm hồn khá!

    Chúng ta không bao giờ có thêm chút thì giờ nào đâu. Đến mức đó thì đời ta có thể như đời sống trong tù và không phải là của ta nữa. Người ta phải thăm bạn bè.

    Đáng lẽ tôi chỉ cho bạn thì xin bạn chỉ lại cho tôi. Họ ngồi xe máy phóng qua các miền trong xứ văn chương với mỗi mục đích là đi tìm cảm xúc mới. Mỗi người và trường hợp mỗi người đều riêng biệt.

    Tôi lại làm cho bạn chú ý tới chân lý chói lọi này, là không bao giờ bạn có "nhiều thì giờ hơn" đâu, vì lẽ lúc nào bạn cũng đã có tất cả số thì giờ mà bạn có. Lẽ ấy tự nhiên, tầm thường nhất, từ đời nào tới giờ ai cũng biết nhưng chứa một chân lý sâu xa mà phần đông chúng ta suốt đời không nhận chân được. Sách Anh viết về vấn đề đó không có cuốn nào hơn được cuốn ấy, và không một người nào đã đọc mà còn có thể hiểu lầm rằng thơ là một thứ khổ hình thời Trung cổ, là một giống voi điên khùng, nguy hiểm, hoặc một họng súng tự khạc đạn để bắn chết những người đứng cách bốn chục thước.

    Những phút ấy phải thiêng liêng, hoàn toàn thiêng liêng như buổi tập diễn kịch hoặc một cuộc đấu quần vợt. Hễ chưa gắng lắm cái gì để thoả mãn ý muốn đó thì lòng ta chưa yên. Có một bộ óc biết tuân ý ta thì nên lợi dụng nó một cách tối đa.

    Một thái độ như vậy tất nhiên là diệt hết hứng thú của 16 giờ đó và kết quả là nếu ông ta không tiêu phí thời gian đó thì cũng chẳng đếm xỉa gì tới nó cả, coi như ở ngoài lề đời sống. Sự thật là không có con đường nào dễ dàng cả. Lần lần bạn nghiên cứu những vấn đề khó hơn và bạn sẽ có thể dùng luật nhân quả giảng cho tôi tại sao những con đường thẳng băng ở Luân Đôn lại ngắn như vậy còn ở Paris lại dài hàng mấy cây số.

    Lẽ dĩ nhiên là bạn thích đọc báo (việc này có thể làm trong khi đợi bữa) hơn là nghĩ tới cái bổn phận bình thường mà quan trọng ấy - bổn phận tự xét mình - thì cái đó tùy bạn. Còn trong trường hợp trung bình thì tôi khuyên bạn nên lập chương trình cho sáu ngày một tuần thôi. Lúc nào có dư thời giờ thì tôi sẽ đọc.

    Nghệ thuật là cao quý, nhưng không phải là cao quý nhất. Nếu bạn không chịu khó suy nghĩ mệt nhọc 45 phút (mới đầu, công việc ấy chán lắm) thì một giờ rưỡi đọc sách mỗi đêm sẽ uổng lắm. Câu châm ngôn đó chưa đúng hẳn.

    Thành một nhà chuyên môn cũng thú lắm chứ! Và có thể thoả mãn lòng khao khát hiểu biết của ta mà không cần đến văn chương. Tới nhà, bạn không ăn ngay.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap