Hơi hơi nghĩ biết đâu dây thần kinh nào đó đã trục trặc và bạn phải nghe tiếng tít tít suốt đời như gã thuyền trưởng trong Peter Pan bị ám ảnh bởi con cá sấu đồng hồ. Với nhà đạo đức, mục đích sống là lâu dài, có trước có sau. Đời sống và sáng tạo chỉ là sự liên hệ chung chung.
Họ đã hy sinh, điều đó đem lại lòng biết ơn. Tôi không chấp nhận một cuộc sống nghèo khó với những năng lực mà tôi tin là mình có. Thôi, bác đừng đi xe ôm xuống đây.
May là tôi vô tâm, không thống kê đây là lần thứ bao nhiêu. Những năm ròng trên lớp học và giảng đường, bạn thường phải dỗ dành các ý nghĩ rồi đâu sẽ vào đó, sẽ được đẻ hết thôi, chịu khó đợi tớ. Cuộc sống luôn cho tôi chỗ để sinh tồn.
Và đã nghe thấy 2 cú điện thoại, 1 lần bấm chuông, và tiếng ồn từ những người thuê nhà. Nhưng họ chắc vẫn có cảm giác thất lạc những khao khát của mình. Vì nó sẽ chóng hết lắm khi bạn thấy sự thương cảm đã nhàm, những cảnh đời éo le càng ngày càng hiện lên dày đặc và rõ ràng hơn với đôi mắt rách mất lớp màng ngây thơ.
Q của lí trí không tự an ủi được. Đang có cảm giác người mất hết sức lực, đi bộ cũng đau mà vào sân có thể thi đấu khá bình thường. Con mèo quanh quẩn bên nách.
Với bác gái, tôi không dám im lặng khi bác hỏi. Ở đây, họ tự do trông xuống, thích ngó ai thì ngó. Định kiến tàn sát sự phong phú.
Nên phản ứng lại chính bằng sự ù ì và chây lười. Thảo nào mà người ta khát hiện sinh. Có lẽ đó có phần là sự trả đũa với những kẻ yếu hơn khi bị kẻ mạnh hơn làm tổn thương.
Theo thời gian thì chúng dần thành thói quen. Tôi nhớ lại một số kỷ niệm nơi vườn thú này. Khi thường thường, họ vẫn nhầm lẫn giữa lúc bạn thật và lúc bạn đùa.
Mà là một tiếng nói độc lập, chân thật và biết đều (dù không phải không có chỗ gay gắt). Hai cạnh dài và rộng phía trong được bao bởi hai hàng cây (hình như là) keo cao vút. Đã kém thì nên từ bỏ cái chức danh ấy.
Và bạn nhận ra, bạn ngủ để lẩn trốn chúng. Tôi nằm trên gác, đọc hoặc viết. Và bác thường là người chiến thắng và đạt được mục tiêu.