Anh họ tôi cũng làm cảnh sát, thi thoảng đến phường anh ấy chơi tôi có đọc thấy những điều Bác Hồ dạy lực lượng công an, cảnh sát nhân dân: …Đối với dân phải lễ phép hòa nhã… Trong công việc phải cần kiệm liêm chính… Vậy mà, ngay trước mắt tôi thôi, có một ông vừa bị giam xe, một chú gọi lên gác giải quyết, lúc sau, có chú xuống mở khóa cho ông ta về… Cuộc đời bạn có nhiều lần vỡ. Và khi họ thông minh lên thêm một bậc như thế, họ sẽ như bao người đi trước, cảm nhận rõ hơn về sự cần thiết đầy tính khoa học của cái thiện.
Định kiến tàn sát sự phong phú. Làm khổ nhau khi đời người chỉ một lần và đủ khả năng để không làm nhau khổ. Còn lại, bạn sáng tạo còn vì bạn thấy mình sáng tạo được và tin nó đem lại lợi ích cho mình cũng như đời sống hiện tại.
Giữa chúng tôi, những người thân, có một cuộc chiến, bên này nhân nhượng, bên kia càng lấn tới. Em sẽ thôi cảm giác về hư vô, em sẽ thôi cảm giác về dục vọng, em sẽ thôi cảm giác về em, em sẽ thôi cảm giác về tôi hay bất cứ ai bất cứ điều gì. Không phải vì lũ trẻ ăn xin ít đi.
Mỗi sáng, tôi tỉnh dậy khá sớm, lúc trời còn âm u, nhưng cứ nằm. Lại phải chơi với cái thứ dư luận cục mịch và ù ì. Một giọt rơi xuống sách.
Dù sao tôi vẫn không thể không e dè dư luận. Nắm tay nhau cùng bước bên nhau vì hạnh phúc nhân loại…. Để độc lập và giữ nhân cách trong lúc cùng chung sống với những đồng loại dễ dãi với bản thân khắt khe với người khác, họ phải thông minh và cố gắng trên mức bình thường rất nhiều.
Nước mắt ngưng nhưng nước mũi vẫn chảy tong tỏng, kéo dài, đu xuống trang sách. Nếu nó là cái xe đi mượn thì lại là một nhẽ. Còn tôi không phải viết những điều tôi không thích.
Chán ngán hơn rất nhiều so với hứng chịu sự thờ ơ của người dưng. Mà không, ngay từ lúc lấy lời khai, đồng chí ấy đã biết tên mình. Thế giới thì rộng dài, ngày càng rộng dài mà đời người thì ngắn ngủn, ngày càng ngắn ngủn.
Con người không được giáo dục đủ và rộng để đủ sức chia sẻ và lan tỏa giáo dục. Hắn có thể tự tạo sự bình thản bằng cách đó. Cháu phải nghe lời khuyên của mọi người và tự phê bình.
Làm thế nào để ngừng viết. Và vừa nghe tiếng con chuột lang gặm củ cà rốt rột rột. Em có thương mẹ không? Đang ăn, ngước nhìn chị, cười méo mó: Không biết.
Bởi vì, đời sống phong phú này thiên biến vạn hóa. Người bảo đời là bể khổ. Đêm qua bạn ngủ lúc khoảng 23 giờ.