Bỏ qua một số tiểu tiết, bạn thấy cái háng nhức và cái chân trái không duỗi thẳng được khiến bạn đánh mất thú vui hiếm hoi là tung tăng trên sân bóng. Cho đến bây giờ vẫn thế, họ vẫn luôn chứng kiến tôi nằm ườn, viết lách, gõ, và đi đá bóng. Thế vi phạm thì sao nào? Dạ.
Anh sẽ đánh mất lòng can đảm và tình thương chắt chiu của mình, có thể mất mãi mãi vì lúc mệt mỏi quên rằng: Đó chỉ là một sự mờ nhạt tạm thời của khao khát để cân bằng và nhẫn nhục. Nhưng đấy là chuyện của buổi sớm. Bạn thì dù vẫn khiêu khích nó, cái chết, nhưng cũng hoàn toàn không muốn nó đánh bại mình.
Thế là một hôm ngồi ngáp dưới quầy hàng ế khách, thấy bác trai khoan thai bước ra khỏi cửa, rẽ trái (bên đó là hàng nước), bác gái bảo: Bây giờ cháu nói thế nào bác trai bỏ thuốc lào được thì bác cho là tài. Hóa ra ngồi đối diện với cái đèn rất lâu rồi mà không để ý cái kiểu dáng và sự phối màu của nó cũng do những tâm hồn nghệ sỹ làm ra đấy chứ. Không phải cái nhẹ bẫng bản chất của tờ giấy.
Cũng chẳng ngạc nhiên lắm. Họ ngộ nhận những thông tin mà người lớn tuổi có cơ hội biết nhiều hơn là tri thức ròng. Giấy vệ sinh ở đâu nhỉ, bác trai thì đang cạo râu hay làm gì đó trong nhà tắm.
Còn đầy chuyện khác hẳn để viết nhưng chỉ muốn gõ xong và gửi nốt cái chuyện này rồi bắt buộc phải lo nghỉ ngơi điều trị cho cẩn thận một thời gian. Sáng tạo cũng là một công việc không thể thiếu sự tỉnh táo và đứng ngoài nó. Người bảo đời là một bát sơri.
Mẹ tôi nói chuyện với một người phụ nữ về thủ tục tiếp nhận tôi. Những ý nghĩ va đập đập phá trong đầu đòi được chui ra. Nó khờ như một anh nông dân khờ chứ không phải một chàng thư sinh.
Mưa dầm thấm lâu, với lại cộng cả bệnh đau của tôi, mẹ bớt nặng lời. Cũng như chấm dứt việc lệ thuộc thời gian để tự do phân phối năng lực và học cái mình cần. Ví dụ như: Ông không để râu, bác không để râu, cháu lại để râu, như thế là vô lễ, như thế là không được, phải… (Hì, câu này và nhiều câu khác làm bác gái cũng bắt chước).
Về trả vay, cho nhận. Cơ sở lí luận này có thể tạo nên một xu thế đi hoang không? Thực tế, nó đã xảy ra đầy rẫy và có thể thấy nguy cơ lớn hơn trong nạn chảy máu chất xám. Nàng nhủ: Chắc là vì ta quá yêu chồng.
Tôi nói câu tôi từng nói với mẹ: Hai năm nữa thì teo rồi ạ. Hay không được thấy hết những giá trị họ luôn có. Bác không đòi hỏi ở cháu điều gì.
Đôi mắt luôn nhìn thẳng nhưng chẳng nhìn vào ai cả. Sự ngẫu nhiên thiện ác ấy thuộc về con người bản năng trong một xã hội mông muội. Ở đây, bạn thấy bệnh tinh thần của bác còn nặng hơn của bạn.