Nhưng đời đã trót giao cho bạn vai một thằng con trai thường thì trầm tính mất rồi. Rồi lại xoa xoa: Cháu bị thiệt thòi một năm rồi, cố lên, mình phải tự làm chủ mình. Nền trời xanh thẫm, hàng cây xanh lục, thảm cỏ vừa cắt xong lên mầm xanh nõn.
Nhiều đến độ mà có lúc bạn cảm giác như âm thanh không đi từ ngoài vào mà như phòi từ óc, từ thất khướu ra. Không có sự bình đẳng, lí lẽ không sống được. Để cháu ăn cơm xong em bảo cháu lên.
Tôi, mọi người gọi nó dậy những hôm đi ăn giỗ, nó nằm ườn, càng gọi nó càng nằm, càng mắng nó càng nằm. Bác gái thường cung phụng bác trai, có lúc bực mình vẫn nhịn. Em vẫn biết là anh bất mãn.
Mọi thứ đều không mới. Nên cháu mới dám cãi như thế. Hoàng Lão Tà trong Anh hùng xạ điêu không bao giờ thanh minh dù luôn bị oan lại làm kẻ khác bị oan lây.
Giọt nước mắt như trộn lẫn ánh sáng, thương đau, hạnh phúc. Và năng lực sẽ làm cho chữ nghĩa là những mảnh xương thịt bắn ra tung tóe trong cuộc va chạm có hay ho hay không. Tôi, thằng em, ông cậu thường cười với nhau vì chuyện chạy đi chạy lại điện thoại inh ỏi.
Khi họ biết những ngày này bạn không còn tư cách sinh viên. Vì nàng biết ta thích ngắm và cần ngắm đôi mắt nàng. (So với phần đông, chú còn là một ông chú tốt bụng và nhiệt tình nữa kia).
Em muốn mỗi lần xoay tràng hạt, em lại nhớ tới một người thân và nghĩ về người ấy. Chơi là nằm mơ bất tận trong tự giam hãm vào khuôn khổ. Nhưng bên cạnh việc đem lại tự do để phát huy năng lực cho một số con người, có thể thấy đi hoang cũng tạo ra vô số ma cô, gái làm tiền và trẻ vô thừa nhận.
Tôi chẳng biết gì và tôi chẳng giúp gì to tát được cho ai cả, dẫu có ai nhờ tôi thường không từ chối bao giờ. Bác mà biết tôi không có tên trong danh sách lớp bác và mọi người còn sốc nữa. Sự vô lo của họ giết dần những thiên tài.
Tôi đã từng tự hỏi và kết cục là tôi quay trở lại. Hy sinh vị nghệ thuật ư? Tự tìm câu trả lời nhé. Ở trong cái trạng thái này, cái cảm giác mình dẻo dai nhưng có thể gục chết bất cứ lúc nào trở nên đúng.
Nó còn ngộ nhận là nó có đầy tài nữa. Bạn hiểu tại sao trong những cuộc chiến, những mưu đồ chính trị, dân chúng chỉ hoàn toàn là những quân cờ thí tính về mặt số lượng. Trí tưởng tượng thì lại thừa thời gian cho những chuyến đi nhưng không đủ thực dụng để xác định xem đi về đâu cho có lợi.