Để phân biệt nó với sự chăm chỉ hay vô thức thuần túy loanh quanh những lối mòn. Một phần vì người dân không tự tạo chất lượng cho mình. Bao người làm được sao mi không làm được.
Nó bắt chước tôi, dần dà cũng thành của nó, tôi chả nhớ tôi bắt chước ai. Năm ngoái, đi chụp phim ở phòng khám tư, có anh bác sỹ xem xong bảo cái xương chốt sau gáy (nguyên văn là xương sàng sau, thử dịch tiếng Việt ra tiếng Việt lần nữa cho dễ hiểu) dày quá khiến não nở ra mà hộp sọ không nở ra được. Không phải là rứt tung.
Nhà văn nhắm mắt lại. Mẹ lật cuốn sách lên, nó được đổi tư thế, càng cháy tợn. Thằng em ngồi bên phải tôi.
Còn nói riêng hay ngoại lệ thì đọc ít nên không biết. Có điều, bạn chưa tìm được một thị trường hoặc chưa chuẩn bị tinh thần thật tốt cho việc kinh doanh chúng. Đồng chí nào mai sau làm quản lí giao thông xin nhớ cho cái vụ này.
Anh chị họ hơi cúi đầu ăn phía đối diện với bạn, làm khán giả bất đắt dĩ. Hãy bỏ dần thói chờ đợi ấy đi vì có vô số tội ác và rủi ro đang chờ ập lên đầu những kẻ như vậy. Người ngoài chỉ tin, thờ ơ hoặc chế giễu.
Nhưng thơ đâu có phải là một khối trọn vẹn thơ ngây. Sao lại xé sách hở con. Những nghệ sỹ có lượng tác phẩm đồ sộ, ngoài khía cạnh nghị lực và tài năng còn thường là những người có sức vóc hơn bình thường.
Tô mỳ của bạn cũng đang nghi ngút hơi. Chẳng có gì đáng bực cả. Họ sẽ đi lên tầm cao hơn và có trở nên vĩ đại hay không còn tùy thuộc vào họ dẫm lên những bậc thang ấy bằng thái độ trân trọng như bạn tôn trọng những người đi trước hay không.
Hãy để bác nói, đôi khi nói là một cách giải toả tốt. Xem xong ông ta nói: 50% đỗ, 50% trượt. Lúc đó, họ sẽ thấy sự tù túng và bất lực.
Càng ngày càng đông những kẻ hững hờ. Cũng như từng không thích nhiều sự không nhất quán của mình. Đó là trạng thái mà cô nàng Buồn Ngủ ưa thích để nhảy vào đè nghiến ra.
Chúng cộng hưởng với nhau và dùng sức rung của mình âm ỉ phá hoại nội tạng. Mà những điều đó cũng chẳng làm bạn rầu lòng. Nếu ai là tất cả mà chẳng là gì cả thì tức là người đó (hoặc gì gì đó) đang chơi.