Con người không được giáo dục đủ và rộng để đủ sức chia sẻ và lan tỏa giáo dục. Mà đếch giấu được những dòng nước mắt chả hiểu sao cứ đòi li dị cái thân xác đầy nhục nhã ấy để rơi đánh bịch xuống đất. Thi thoảng tham gia mấy câu kiểu mấy nhà chiến lược.
Mọi người không tin tôi, mọi người phải chịu thôi. Mãi rồi bạn mới nghĩ ra phải bịt tai lại và quả nhiên là nó dứt. Hoặc sẽ bắt mình quên.
Nghĩa là bạn có cơ hội lén lút viết và gõ hơn. Dường trong mẹ luôn có khao khát về danh tiếng, với công việc mẹ lại đầy trách nhiệm nên mẹ luôn phải cố quá sức mình. Và bạn có thể làm nhiều điều khi người ta sợ con chó ngao của bạn.
Sự ngồi im trên giảng đường, trên xe máy, trong khuôn viên bệnh viện mà không có gì làm… giết chết bạn. Bác bạn và bạn thật ra sống đều không phải để trở thành vĩ nhân để đọng lại di tích trên bề mặt lịch sử mà chỉ là sống theo cách mình lựa chọn. Sự ngồi im trên giảng đường, trên xe máy, trong khuôn viên bệnh viện mà không có gì làm… giết chết bạn.
Tớ không biết và tớ cũng biết. Bây giờ ít thấy người ngủ dưới mái hiên. Chẳng mấy chốc mà bốc hơi tan biến vào trời đất trong cái dào dạt ấy.
Nó vẫn còn hoang dã. Anh đừng uống nhiều cà phê nữa, hại lắm. Cả ham muốn làm cho độc giả trở nên thông minh hơn để hiểu nhau và cùng người viết thúc đẩy nhu cầu sáng tạo trong nhau.
Chia luôn thành hai phe ẩu đả. Mẹ tôi đi về phía bên kia. Đã không ít lần phân tích các lí do mình ngại dùng tiền.
Những phiến đá cũng thật êm, mời gọi ngả lưng. Cái mũi lưỡi trai che sụp bộ mặt. Và những miếng mồi lạ mà ta chưa từng biết.
Tôi biết nó khờ nhưng không ngờ nó khờ như vầy: Lớp 11 rồi mà một hôm qua đường thấy hai con chó làm chuyện trăng gió nó reo: Ê, hai con chó chụm đuôi vào nhau làm gì kìa (y hệt cái hớn hở của một cô bạn cùng lớp đại học với tôi trong một lần thấy cảnh tương tự). Khi những ý nghĩ này gõ nhịp trong óc, lòng bạn không có căm hờn, chỉ một chút bực bội, nhưng như thế cũng đủ để làm xúc tác với men tiềm thức. Ai mà chả thích ngủ sướng mắt thì thôi.
Để kiếm tiền sạch và xứng đáng theo cách của bạn. Một tấm gương mà khi soi vào người ta sẽ không ngừng hoài nghi chính mình. Luyện trí nhớ là thế nào? Là nhớ ra vì sao bạn không được viết hoặc không viết được.