(Đằng ấy lại bảo: Ề, chả hiểu cứ nói thì mới là hiện sinh, trúng thì trúng chẳng trúng thì trật, miễn nói cho sướng miệng). Cảm thấy khỏe hơn một chút. Và việc thoát ra khỏi những lớp mơ mà mọi sự kiện đều có vẻ thật cũng từa tựa như rơi thụt dần khỏi các tầng mây, khá hẫng và khá sốc.
Diệt cả những con virus có lợi cho sức đề kháng. Ví dụ như dùng khi lúc anh họ kể về bạn trong bữa cơm: Anh em nhà thằng này cứ tắm xong là lấy quần áo sạch lau người, mà khăn tắm thì có. Chẳng có gì đang ràng buộc ông cả.
Lấy quần áo họ để sẵn và thêm một chiếc khăn bông xanh lá mạ. Tiếng còi xe ngoài đường vẫn ngân đều. Khi bạn rời bàn, bỏ bút.
- Ông đã cố tình cưỡng lại những cám dỗ tôi đưa ra. Cả nhà bảo: Trật tự ở Hà Nội làm tốt hơn. Biết đâu, mất một cái xe, có thêm một người anh em, một người đồng chí.
Có phải em đang muốn nói anh câm đi? Mẹ chị cũng đã từng như vậy. Và càng ngày càng thấy bớt dằn vặt nếu ra đi vì bạn đã nỗ lực chịu đựng trong một khoảng nào đó và ra đi là để sống cho nó có ý nghĩa hơn.
Tôi không có bản lĩnh. Tại sao hôm nay cháu không đi học? Cháu mệt ạ. Có lẽ tình mẫu tử làm nguôi nỗi nhớ rừng.
Tôi vừa rơi nước mắt vừa nghĩ như vậy. Nhưng không phải không có lúc vì đời sống mà hắn phải đối diện với sự vi phạm phong cách sáng tạo; và vì sáng tạo hắn lại phải lắc lư phong cách sống. Có lần bạn tự hỏi phải chăng đó là hạn chế của mọi kẻ cô đơn.
Thế hệ chúng tôi, cũng đang thế, dù gặp nhau hàng ngày. Bạn nói cho bạn vài năm tự quyết, tự tìm tòi rồi bạn sẽ không ăn bám nữa. Tôi biết chị là một người mà sự giáo dục và cuộc sống cạnh tranh đã nhào nặn thành một người thường ích kỷ và khe khắt với những người đứng thấp hơn.
Chuyển sang máy mát xa. Và các cửa sổ đều nhìn ra cánh đồng. Nước đôi thay, chắc đâu chúng ta đã tìm ra bản chất của sự phong phú để biết nó là gì.
Bởi vì, đời sống phong phú này thiên biến vạn hóa. Nhắc anh đi ngủ đúng giờ. Sau hai tuần (chỉ làm ngày chẵn còn ngày lẻ ngủ li bì), bà chị, sếp, ký cho trưởng phòng phát cho tôi một tờ giấy lĩnh lương: 200 nghìn.