Mẹ thấy điện còn sáng, sang bảo: Đi ngủ đi con, một rưỡi đêm rồi. Nhưng mà cái đó dường như có sức cám dỗ và thử thách hơn. Cậu em người quen ấy đến đó thường xuyên.
Học tốt và nên người? Là một nhà thơ thiên tài và để có được danh hiệu ấy, bạn phải âm thầm nhẫn nhục trong nhiều năm, như thế đủ chưa? Bác gái nói Bác chỉ cần cái danh tiếng. Nhưng những ám ảnh về đời sống khiến bản thân ta đòi hỏi mình sống như một anh hùng. Đấy là tại ở trong môi trường luẩn quẩn.
Rồi tí lại reo ầm lên Việt Nam vô địch với mỗi pha bóng tấn công. Bạn cũng đang ganh đua với họ. Bác gọi điện giục xuống rồi đấy.
Một số người trong số họ cũng biết. Trong quá trình ma sát hỗn loạn cũng tự nảy sinh năng lượng nhưng không tích lũy sẽ không có bước nhảy đột biến, dễ tiêu hao và không xác định được quỹ đạo, sẽ phụ thuộc vào rủi may. Và các cửa sổ đều nhìn ra cánh đồng.
Khi mà bạn rời xa căn nhà phía trước là con mương ăm ắp nước. Làm gì có vì cái gì ngoài bản thân. Chỗ khác, riêng xông hơi một lần đã 80.
Cố tìm lí do cho có lí do chứ có khi chả có lí do gì cũng thôi thúc phải viết. Cái mà đôi lúc vì nhận thức được mà mình tưởng mình vô cảm hoặc chai sạn. Bi kịch khởi sự từ đó, khi họ chung sống theo hai hướng khác nhau hoặc cùng hướng lệch lạc nhưng không biết.
Khóc sau hoặc trước mỗi chu kỳ lột xác. Đầu và da mặt bạn mát lạnh. Chỉ một tiếng quát lại thôi, chúng sẽ run bắn vì bất ngờ.
Bây giờ con hứa với các bác và bố mẹ bật lên, học cho tốt nhé. Viết về viết, về nội tâm cũng là để nhìn lại và tìm một sự tự kiến giải nội tâm một cách khúc chiết, chính xác và cô đọng hơn. Thế nên có người chả nghĩ gì, có người đầu nóng phừng phừng.
Cuộc đời con người là chuỗi cát bụi về với cát bụi. Phỉ nhổ đạo đức giả là chơi. Nhưng ông anh cứ hỏi nhiệt độ phòng bao nhiêu, làm bằng gỗ gì.
Không trình bầy nữa. Bạn muốn về nhà viết quá. Bác lại bảo: Cấm tiệt đi đá bóng.