Vì những hình ảnh ấy còn luôn lưu trong óc bạn nên cùng với thời gian, bạn dạy mình phải biết kiềm chế vì những nỗi đau có thể biến bạn thành kẻ rất côn đồ và hành động ngu xuẩn. Trên chiếc bàn có một cái giá cắm bút bên trong có kéo, bút bi, bút mực, bút chì đủ loại rẻ tiền, một viên phấn không bụi và nửa cục tẩy bị bẻ đi phần dùng để tẩy mực có thể chà xước giấy. Ngần ấy năm không ngửi thấy mùi gì, thật khổ.
Chẳng ý thức gì cả, chẳng nghe lời ai cả. Có điều, người người làm kinh tế, nhà nhà làm kinh tế. Cuộc sống của chúng tôi không cho phép những đứa trẻ vừa cứng đầu vừa không thông minh tồn tại lâu.
Bắt đầu khó nghĩ đây. Và bỗng khao khát nó sáng lên nhiều nữa. Nhưng chắc gì họ đã tin, dù kể cả anh đau thật, anh điên thật.
Tôi khóc vì không biết những hạn chế ấy có giải quyết được không. Chả muốn xin lỗi độc giả nữa. Ta mới chỉ đi được vài bước với khối xiềng xích và quả tạ đeo ở chân.
Nhưng cũng thông cảm với ông ta. Và khi tích trữ được thì tôi lại mệt vì sự đi quá tải của đầu óc nhỏ nhoi. Những nghệ sỹ nhiều tự do đi đâu hết cả rồi.
Sẽ biến cái gông thành cái vòng đeo cổ hạt cườm. Bạn ghét sự đợi chờ. Tôi rất hay chảy nước mắt.
Còn quá nhiều cái bị hiểu sai về bản chất. Tiếng tít tít vẫn va đập vào não bộ cũng tiếng còi xe triền miên. Trận đấu quả thú vị hơn lần trước.
Hiểu không? Nếu tôi không giữ trái tim thì hoàn toàn tôi có thể là Hítle, Pônpốt mất rồi. Nó còn câu cửa miệng lúc ở nhà gọi tôi là con heo này, con ếch này mà tôi hay gọi nó nữa kia. Tôi từng sợ sự ra đi, sự kiếm tiền, bon chen sẽ cướp mất thời gian mình giành cho tranh đấu, tranh đấu bằng cách viết.
Tôi bảo: Mẹ không tin con à? Mẹ lặp lại: …chỉ cần bếch đít một chút. Đến lớp để bác yên tâm và không vặn hỏi sáng nay đi đâu?. Nhường nhau nhiều khi chẳng ai được ăn.
Về trả vay, cho nhận. Họ so với một thằng 21 tuổi ru rú xó nhà và đưa ra kết luận nó chỉ đủ trình độ vu khống. Khi mà sự chịu đựng ấy khiến họ tiếp tục công cuộc dạy dỗ để bạn trở thành một thằng đàn ông mà con gái nó không coi thường.