Đầu tiên là một cuốn sách tiếng Anh dày vài trăm trang. Mất thêm một người, lực lượng cái thiện càng mỏng manh. Và những người ở đáy của sự mông muội thì vẫn còn nhan nhản ngay ở những nơi có thể (thiên vị mà) coi là văn minh nhất (của đất nước thiếu văn minh này).
Tội gì không lấy luôn mình làm nhân vật cho những trạng thái không dễ kiếm này. Nhưng có lúc bạn phải chọn lựa nghiêm túc và khắc nghiệt. Có cái giấc mơ vẫn sống mà không có nó cũng chẳng chết.
Một thứ gì đó mà không phải thuốc ngủ quá liều. Mắt và đầu đau đã thành nhàm. Thế mà cơm thì hốc rõ nhiều!.
Sáng nay, vừa ăn mỳ bạn vừa xoa xoa cái ngực ran rát. Và cũng thật dễ hiểu. Không hy vọng một ngày họ tập hợp lại và ghép chung những ký ức.
Lại còn hăng nữa chứ. Thời gian đã dạy con người bài học yêu thương. Tôi đốt chút, chả hả hê gì.
8 giờ dậy thì cái ngực lại rát. Khi biến cái trò đùa nhớ ra 2 tiếng trước mình làm gì thành một việc không chơi nữa thì khó chịu, quả khó yên tâm làm một việc khác, ví dụ: Viết. Bị điểm kém chẳng hạn.
Tôi sợ cảm giác yên bình lấp đi những sâu cay cần có. Bạn có thể côn đồ hơn bất cứ thằng côn đồ nào. Không phải vì lũ trẻ ăn xin ít đi.
Đó là mong muốn hết sức chân chính và cũng là mong muốn của bạn. Nếu ông sợ cái xã hội này lên án, tôi sẽ thu xếp cho ông đến một nơi hoàn toàn mới lạ. Tôi phải đòi một cuộc sống tiến bộ hơn.
Bao nhiêu hình ảnh biểu trưng, đại diện. Sân vận động đâu phải chỗ có qui định ngồi trăm phần trăm. Những cái điều này chẳng qua là tôi đang thanh minh với nàng Sáng Tạo của tôi trong trạng thái mất tự tin của kẻ trễ hẹn.
Thế giới trong óc thật hỗn tạp. Ai có thể giữ được tuổi trẻ, những người lúc nào cũng có thể bị cám dỗ bởi thứ triết lí hiện sinh muôn hình vạn trạng. Vẫn người, chân tay đầy đủ nhưng không tài nào nhìn thấy mặt.