Tớ và thằng em ngồi ở hàng ghế 15 cao hơn hàng ghế 1 trận trước tớ ngồi nên có lẽ số vị tục tĩu ở xung quanh ít hơn lần trước. Bạn từng lấy viết làm phương tiện, làm một thứ bầu bạn qua ngày. Tôi từng (và vẫn luôn) phân vân, mặc cảm trong cảm giác lợi dụng nghệ thuật.
Cứ như người từ trên giời rơi xuống. Chấp nhận để tỏa sáng át đi vùng u tối đó. Mẹ thấy điện còn sáng, sang bảo: Đi ngủ đi con, một rưỡi đêm rồi.
Bên trái nó, cái bàn, nghĩa là bên phải bạn, có một chồng sách chừng 5 quyển được photocopy và đóng lại nên khá dài. Tôi hơi để ý anh chàng, chắc lớn hơn tôi độ dăm tuổi, xử lí cái vỏ kẹo thế nào. Vừa rồi, máy tính trục trặc, hỏng mất tám trang vừa gõ và một đoạn phân tích mới.
Thiu thiu chứ không sáng choang lõa lồ đôi mắt như khi ngửi thấy mùi kim khí trong những cục từ. (Còn với đàn ông thì không thích rồi). Về phần cái ác thì vẫn luôn củng cố và bành trướng địa vị của nó.
Điều đó đồng nghĩa với sự tự hủy diệt. Làm gì có lí do gì mà khóc. Không gì tự nhiên sinh ra.
Đồng chí ấy sẽ có khoảng nghỉ để hả hê vì câu đùa dí dỏm. Nhưng tôi không thấy hơi ấm trong trái tim các chú. Nhìn cái chết tiến lại mà nhếch cười cay độc: Không còn nơi nào lạnh hơn nơi này nữa đâu.
Nền trời xanh thẫm, hàng cây xanh lục, thảm cỏ vừa cắt xong lên mầm xanh nõn. Nhà văn uống lấy giọt nước mắt bé xíu ấy trên môi nàng. Khi ấy, nó sẽ bước chập chững sang những điều tôi viết và thu hoạch cái mình cần.
Đến chỗ học không phải để học. Tôi xịt xịt xịt lên đầu. Xuống nữa đến cái cổ họng độ này đôi lúc đau rần rật.
Hơn thế, điều đó không làm bạn mặc cảm là kẻ xúi giục mà chỉ thêm vạch trần bộ mặt xã hội đẩy nhiều con người đến chỗ tuyệt vọng, bệnh hoạn. Trong ba ngày đó, vợ ông sẽ được phục vụ như bà hoàng. Bạn muốn dấn thân, muốn vắt kiệt mình bằng cách phun trào không nguôi nghỉ những luồng ý nghĩ (qua các truyện khác hơn là dạng viết khá cụ thể này).
Đã ai thực sự đặt lòng tin vào bạn đâu. Họ vốn là những người khá nhạy cảm. Khi vội vã rút chân ra khỏi nỗi cô đơn bằng sự vùng vẫy bản năng, người ta càng dễ lún sâu vào nó.