Việc nói cũng như vậy. Điều này làm tôi chợt nhớ đến một câu chuyện vui nhỏ. Đừng nên nói những gì quá khích, hãy để giác quan thường xuyên mách bảo bạn rằng: im lặng có tốt hơn không.
Để rồi bạn phải giải thích dài dòng cho người ta hiểu. Bản năng sẽ mách bảo bạn nên nói cái gì và cái gì không nên nói. Chỉ cần một cái micro nhỏ bé, ông có thể khuấy động cả một hội trường.
Trước giờ giao thừa, tôi làm người thông ngôn chúc mừng năm mới trên các đường phố. Hãy nói rằng: Xin lỗi, tôi phải đi vệ sinh. Còi báo động inh ỏi, xe cứu hỏa và đội cấp cứu…
Để hồi tưởng lại về lúc sinh thời của người quá cố. Khi tôi và Larry Bird cùng gọi điện đến thì Bob chẳng biết nên nói chuyện với người nào… Anh ấy như được tiếp thêm nhiệt huyết, nói một cách hăng say và đầy phấn khởi: Tôi lao vào không gian toàn mây là mây.
Đừng giải thích hoạt động của con chíp điện tử trong cái lò nướng bánh hiện đại như thế nào. Nếu không tại sao bạn không trả lời hay lý giải rõ ràng hơn? Chúng ta có quyền tự do ngôn luận, nhưng trong mọi tình huống cũng nên nói một cách khéo léo. Câu hỏi rất rõ ràng.
Khủng khiếp là, ba đứa chúng tôi được cử ra làm đại diện ban tang lễ bởi cầm đầu trong cuộc vận động quyên góp vì Moppo. Muốn làm được điều này, không còn cách nào khác hơn là phải biết lắng nghe. Điều này có tác dụng đáng ngạc nhiên.
Nếu như Edward và Percy thu hút bằng phong cách khá tình cảm, Kunstler thu hút bởi sự mãnh liệt thì Nizer lại thuyết phục bạn ở sự chính xác và logic. Tôi đã từng thấy ông vui vẻ và sôi nổi như thế nào khi nói về cái thời còn đi học ở Saint Albans (Washington), lúc cha ông còn là thượng nghị sĩ của Tennessee. Và hãy nhớ rằng trước khi muốn là một người nói giỏi thì phải là một người nghe giỏi.
Và có những lúc chỉ cần im lặng người ta cũng hiểu ý của bạn rồi. Nếu bạn tới chơi nhà ai đó thì hãy quan sát những vật trưng bày, những đồ kỷ niệm, sau đó thì… Alê, cười tươi như hoa với chủ nhà, và bắt đầu câu chuyện. Ngay khi Jeanette MacDonald đứng lên hát ca khúc đầu tiên thì bỗng nhiên người ta nghe thấy tiếng cười khằng khặc của Benny.
Bình thường Hope đâu có như thế, chỉ khi ánh đèn camera chiếu vào là Hope trở nên luống cuống lập cập. Thêm vào đó, hãy chọn đúng lúc để gây cười. Đừng chỉ chú trọng đến bằng cấp.
Bây giờ thì các bạn có thích dùng từ bạn biết không để mở đầu tất cả các câu nói của mình không? Thập kỷ 90 khác với 50 hay 60, thế kỷ 21 thông thoáng hơn thế kỷ 20. Ngay lập tức, Sam tạo được sự thân thiện bởi câu chuyện này như một dải keo dán anh vào khán giả.