- Thưa ông, nếu tôi mua được giá đó rồi để lại hầu ông, ông chịu không? Tôi rất ghét nói đi nói lại. Andrew Carnegie, hồi nhỏ chỉ được học có 4 năm, nhưng vì sớm hiểu bí quyết đó, nên hồi bắt đầu kiếm ăn, mỗi giờ công được có 4 xu, mà tới sau này tính ra ông đã quyên vào những việc từ thiện tới ba trăm sáu mươi lăm triệu đồng.
Rồi ông khen không ngớt miệng: "Thiệt tuyệt; chỉ cần ấn cái nút là xe chạy, chẳng khó nhọc chút chi hết. Thực là một sự quảng cáo cực tốt cho ông. Hoàng đế tươi như hoa.
Tôi không đả động gì tới tiền mướn nhà hết. Nhưng ông Disraeli đã khôn ngoan mà chịu an phận. Curtis, chủ nhiệm hai tờ tạp chí lớn nhất tại Mỹ "Tin tức chiều thứ bảy" và "Phụ nữ nhật báo", trong bước đầu gặp nhiều khó khăn.
Và kết quả là cả sáu vị bất mãn đó, trong hai năm sau, mỗi vị mua giùm cho chúng tôi một chiếc xe hơi mới". Henry Ford nói: "Bí quyết của thành công - nếu có - là biết tự đặt mình và địa vị người và suy xét vừa theo lập trường của người vừa theo lập trường của mình". Đành rằng bà vẫn luôn luôn là Hoàng hậu nước Pháp.
Cho nên người ta trốn mày hết: không ai chỉ bảo chi cho mày hết, vì vô ích. Nhưng ai đã từng đọc sử đều buồn mà nhận thấy rằng lòng tin đó quá đáng. Sự thiếu lịch sự giết chết ái tình.
Kha Luân Bố đòi cho được cái danh là: "Đề đốc Đại Tây Dương và Phó vương ấn Độ". "Nếu kẻ nào đó nói bất kỳ điều gì xúc phạm tới Vương hầu Von Bulow, thì Trẫm sẽ thoi vào mặt nó!". Chữ "tôi" phải đọc nho nhỏ mà chữ "ông" phải đọc lớn tiếng.
Thiệt là cao thượng. Cuống họng tôi như cái bàn nạo dừa. Thiệt là nhục nhã, tôi giận lắm.
Thấy vậy, tôi phải đích thân làm công không cho chính phủ. Tên cậu là Edward Bok. Vậy bạn tặng họ những thứ đó đi.
Con chuột Mickey mà những ai ưa hoạt họa đều biết, đã nổi danh đến nỗi có tên trong tự điển mới, và một hãng chế tạo đồ chơi, khéo lợi dụng tên nó mà khỏi bị vỡ nợ. Chỉ gắng sức tìm kiếm những sự kiện đã xảy ra thôi". Tôi cãi: "Đừng nói chơi mà!".
Tốt lắm! Người thay mặt cho một hãng lớn lại hỏi ý kiến ông để về trả lời cho những viên giám đốc của y! Ông C bèn kéo ghế mời ngồi, rồi trong một giờ đồng hồ ông diễn thuyết về những cái lợi buôn bán ở làng Queens. Mỗi lần ông mới làm quen với ai, ông hỏi tên họ người đó và cách viết ra sao. Không phải chỉ các danh nhân mới thích được người ta nghe mình nói đâu; về phương diện đó, thường nhân cũng như họ.