Khi tôi thấy nó không đúng, tôi phớt lờ. Rồi dùng một sợi xích dài khóa chung nó với những chiếc xe bị giữ khác. Ta sẽ cố giữ lại sự lương thiện, không phải để cho ta, mà để cho những người rồi đây sẽ thật gần ta.
Và bạn tin, những người thân (nếu không có điều gì trầm trọng bạn gây ra cho họ vì câu chuyện này và sự dối trá để viết nó), họ sẽ phải cảm ơn bạn vì quãng đời gàn dở mà họ cho rằng bạn đã và đang sống. Thế là chúng ta tha hồ lo đối phó với miếng cơm manh áo, tha hồ lo đối phó, dập tắt khao khát của nhau. Dỗi mẹ à? Tôi hơi bàng hoàng.
Bỗng chị bị tuột mất dép. Rồi anh đến ngỏ lời, cô vô cùng sung sướng. Liệu cái việc mong muốn và hành động để song song với làm cái gì đó, tạo ra cả bước đệm nhận thức (luôn có những người tạo những bước đệm nhận thức ở những cấp độ khác nhau) có phải là công việc mang tính nghệ thuật không? Đây là thời điểm thần kinh mệt mỏi nên bạn hay bị hoang mang như thế.
Tôi nhìn lại cái bài toán mà nghi ngờ sao dễ thế, hóa ra mình nhầm dấu, kiểm tra lại là sửa được ngay. Nói đây là cuộc chiến thì to tát quá. Lại còn có cả một cái quai vòng qua miệng giỏ, chắc để móc vào cành cây.
Khoảng cách vô hình. Tôi mở cuốn sách tiếng Pháp của thằng bạn cho mượn ra. Bác vói theo: Bác đang nói sao cháu lại tự ý bỏ đi.
Ta luôn cố giữ sự nhẹ nhàng của một đứa trẻ để âm thầm tưới sự trong trẻo, lương thiện làm đời sống họ thêm thoải mái. Tôi không định đánh giá con người qua hành động ấy. Nhưng anh không quẹt diêm mà anh cứ ngồi đó.
Nên dù lười, hắn vẫn phải cố mà chăm. Cái khoảng an toàn mà người ta không còn tôn trọng nhau chính vì những giới hạn nhận thức đó. Này thì… đời người là hoa hồng héo-chỉ còn xơ lá với gai mòn…
Đúng là xã hội này có những cái ai cũng giống ai nhưng đầy cái chả ai giống ai cả. Ý nghĩ vẫn dồn dập nhưng chả mấy khi chọn được cái nào ra hồn hoặc thỏa mãn với sự lựa chọn ấy. Cái xe tải phía trước phóng nhanh, cái bạt chăng bốn góc sau thùng xe rú phần phật như một con sứa xanh lè động cỡn.
Cái trạng thái về chia sẻ rất phức tạp. Mà nô lệ thì khó mà không giống chủ. Mình sẽ trả lời: Cảm ơn lời khen của đồng chí.
Phố phường quanh nhà lại bình thường. Để khám phá đến tận cùng. Nhưng lại không muốn mất bóng nên chuyền sang cho bác.