Hai bên dè chừng nhau. Và tìm những câu trả lời cho những câu hỏi sau khi được tiếp nạp một lượng thông tin đủ để không ăn ốc nói mò. Bạn biết sự dịu ngọt của đàn bà là liều thuốc không tồi.
Mẹ thì độ này da sạm đi. Thiếp đi với bàn tay nàng run rẩy trên ngực… Q của lí trí không tự an ủi được.
Rồi sẽ quên con đường mình muốn đi, quên cái mình thực sự muốn dành cho người thân, quên cách hiểu nỗi đau của người khác. Về quan niệm sống cũng như hưởng thụ. Chẳng gì thì thời trẻ bác đã từng hỏi cung bao tội phạm, thuần phục bao kẻ du đãng, tiếng thơm còn phảng phất đến giờ.
Nhưng em nghĩ không phải cháu không biết tôn trọng mọi người đâu ạ. Được mấy cái bình nhựa truyền hết dịch, cả một đôi dép quai hậu, rồi bày biện cả ra vỉa hè. Tôi không muốn đi đâu cả.
Và ở trong những bộ mặt khác nhau, con người không nắm được những bộ mặt còn lại. Con nó thì sinh ra trong đó. Ở nhà nó nói nhiều mà toàn nói trống không.
Hay mình bảo: Tùy đồng chí hiểu. Chị hầu như lúc nào cũng dịu dàng với tôi, đứa trẻ 21 tuổi trong nhà. Tôi khóc vì băn khoăn đến giờ liệu những nhà đạo đức tự phong nhờ tuổi tác có nhận ra rằng chẳng cần và chẳng thể triệt tiêu sự ích kỷ.
Lần khác, chúng tôi lại vào nhà ông bà ngoại tôi ở Hà Đông. Và xu thế thời đại sẽ đẩy họ đi tiếp theo những dòng chảy khách quan của lịch sử. Nếu quên, anh sẽ không bao giờ thèm viết cho họ nữa…
Hồi chị út đỗ đại học, bác hứa bỏ, xong lại đâu vào đấy. Trong sự đối phó với sự suy kiệt cũng như không thỏa mãn để có thể tiếp tục lao động: Viết. Tôi sợ những sự quen thân, gần gũi mà không hiểu nhau.
Biện bạch nhiều khi là vì muốn mở cửa con mắt người ta chứ nói chỉ để cho sòng phẳng cũng chẳng làm nhẹ lòng mình. Nhưng họ lại cho đó là một ảo tưởng trong cái xã hội này. Khi vội vã rút chân ra khỏi nỗi cô đơn bằng sự vùng vẫy bản năng, người ta càng dễ lún sâu vào nó.
Dẫu chúng có là những chiến thuật khá hiệu quả. Con gái có khác, họ thổi bay nhiều cục nặng cho đời sống. Chúng sẽ cắt đứt giấc ngủ của bạn.