Trong khi đi chào khách, công việc gì cũng dễ hết, trừ lúc khách ký hợp đồng. Nếu hôm sau không bán được đủ số thì vé đọng lại đó sẽ cộng vào chương trình hôm sau nữa. Y quả đã làm việc tốt, và chúng ta đã nhầm mà buộc tội y.
Ông nói: Nghe lời ấy tôi hiểu ra ngay nên tự hỏi rồi tự đáp những câu này: Rồi ông đưa những sự kiện ra. Rồi ít lâu sau, lại biến ra nhiều chứng khác.
Tôi đã thấy thường quá đến nỗi không còn ngạc nhiên gì nữa. Công ty bán sách dọa nếu không bán chạy hơn sẽ không cho mượn tiền trước nữa. Tôi muốn ngài chỉ dẫn.
Một trong những nguyên nhân chính của sự mệt nhọc là nỗi buồn chán. Ông ta cho chúng tôi hay rằng nó là giống vật khoẻ nhất Tây bán cầu, ngoài trông giống trâu và, có lẽ, ngoài giống gấu Kadiak. Mà những dưỡng đường, những nhà thương điên cũng sẽ khỏi phải chật ních hạng bệnh nhân bị bạo lực và ưu phiền trừng phạt.
Người bị mạt sát không là Hitler mà là Thomas Jefferson [32]. Tôi thấy những nhà lầu chọc trời, cao sáu từng, và một kỳ quan trong các kỳ quan, là cái đầu xe máy điện. À mà biết đâu được? Bác sĩ Alexis Carrel muốn nói cả tới bạn đó không chừng!
Qua cơn thất vọng, ông quyết học 16 giờ một ngày và làm một ly nước ngon bằng quả chanh mà định mệnh đã đưa lại. Tôi thấy đời tôi thay đổi hẳn, chẳng những lúc ấy mà cho tới mấy năm sau nữa". Tương lai là hôm nay.
Trong đoạn cuối bài diễn văn đó, ông nói rằng, cách hay hơn hết và độc nhất để sửa soạn ngày mai là đem tất cả thông minh, hăng hái của ta tập trung vào công việc hôm nay. Nhưng anh ta nói: "Trời cao đất dầy!! Hết thẩy khách ăn đều phàn nàn về món ăn dở, sự hầu bàn chậm chạp, trời nóng, giá cao. Ta đã là kẻ thù lớn nhất của ta, là nguyên nhân cái mạt vận của ta".
Tác giả một bài đăng trong tờ Life có viết rằng: "Tính xấu đặc biệt thường thấy trong số những người đau bệnh động mạch là tính thù vặt. Năm 1936, diễn thuyết ở trường Đại học đó về Danh và chất của thơ, ông nói rằng câu sau này của Giê Su chứa một thực sự lớn nhất và một phát minh sâu xa nhất về tinh thần từ trước tới nay. Ông sung sướng như vậy chỉ nhờ biết theo đúng châm ngôn của ông Hoàng xứ Galles: "Tôi phụng sự".
Không còn cách nào khác, tôi tỏ vẻ làm đúng chỉ thị của chúng. Housman không làm cho bạn cảm động thì tôi xin kể lời của một người Mỹ nổi danh nhất ở thế kỷ này, trong số những người theo thuyết vô thần: Theodore Dreiser. 000 Mỹ kim mỗi năm, khiến nhiều luật sư trẻ tuổi đã đến toà để học hỏi phương pháp của ông.
Hễ lo lắng thì cặm cụi làm việc đi, để khỏi chết vì thất vọng. "Rán vui vẻ coi thường một tình thế phải tới". Bạn nên nhớ rằng quyết định ấy là một trong hai quyết định quan trọng nhất, có ảnh hưởng sâu xa nhất tới tương lai của bạn.