Mặc dù trí não thường không phân rõ ranh giới cụ thể để xác định thời điểm bạn là người đón nhận kém cỏi, song nó có thói quen làm điều ngược lại là tổng quát hóa quá mức tất cả mọi thứ Sự giàu có sẽ không đến từ việc chỉ có ý muốn. Đáng tiếc là người nghèo và nhiều người thuộc giới trung lưu chỉ chú trọng vào thu nhập từ việc làm mà xem nhẹ các yếu tố còn lại.
Làm như thế, bạn không chỉ gia tăng sự tự tin, mà tiếng nói đó cũng sẽ im lặng dần vì nó nhận ra nó không có nhiều ảnh hưởng đối với bạn. Vô lý thật! Thứ duy nhất người nghèo có nhiều hơn người giàu là sự nghèo túng! Có lần, một người đàn ông tham dự khóa học đi đến gặp tôi với khuôn mặt đầy nước mắt. Không cần phải là nhà thông thái để nhận ra chuyện gì đã xảy ra trong tiềm thức của Stephen.
Con người bạn không đồng nghĩa với trí óc của bạn. Tại sao? Vấn đề nằm ở cảm giác thoải mái. Tôi kiểm tra các niềm tin của mình và nhận ra rằng, dù tôi nói tôi thực sự muốn giàu có, nhưng trong sâu thẳm tôi lại lo lắng về điều đó.
Vậy mà một người trẻ tuổi vừa ngồi đây tối nay lại nói: “Ồ, lúc nào tôi cũng nghe người ta nói rằng nếu một người có nhiều tiền thì chắc chắn anh ta là kẻ dối trá, hèn hạ, ích kỷ và bần tiện”. Tôi chỉ muốn “trả” cho ông ánh mắt nọ, nhưng tôi đã không dại dột như vậy nên chỉ nói: “Vâng, cảm ơn cha” và sáng mắt lên. Trong bảy ngày tiếp theo, tôi thách bạn đừng oán thán bất cứ điều gì, không phải là nói ra, mà trong đầu bạn cũng không được nghĩ tới điều đó.
Chuyện thật khó tin, nhưng khi bạn đã hiểu về tác dụng của kế hoạch tài chính trong tâm thức thì điều đó sẽ không còn gây ngạc nhiên nữa. Lúc đó, tôi bị sốc thật sự. Ví dụ: 10 triệu đô-la
Bạn là gốc rễ, thành quả của bạn là trái ngọt. Người giàu bắt tiền phải phục vụ mình. Nếu Trump có tài sản trị giá 1 triệu đô-la, bạn thử hình dung xem ông sẽ cảm thấy thế nào? Hầu hết mọi người tin rằng ông sẽ cảm thấy túng quẫn và xem đây là một thất bại tài chính!
Tất cả là nhờ cô đã áp dụng vào thực tế những điều đã học, cho dù chỉ với một đô-la mỗi tháng vào lúc ban đầu. hảo nhất của cả hai khái niệm tưởng như mâu thuẫn đó. Và câu hỏi của tôi dành cho bạn cũng giống y như vậy: “Tôi không biết.
Thế giới không cần những người suy nghĩ hạn hẹp. Điều đó dẫn đến một câu hỏi từ xa xưa như thế này: “Cái ly đang đầy một nửa hay đang vơi một nửa?”. Trong quan niệm của tôi, mỗi khi vợ tôi tiêu tiền thì đó không phải là cô đã tiêu pha đơn thuần, mà là cô ấy đang tiêu tán chính sự tự do trong tương lai của chúng tôi.
Người nghèo nghĩ họ đã biết tất cả. • Yếu tố thứ ba là Sự tách biệt: Một khi nhận ra “cách suy nghĩ” này không phải của mình, bạn có thể tách bản Những ai là nguồn gốc đưa đến sự lập trình này? Đối với hầu hết chúng ta, danh sách đó bao gồm cha mẹ, anh chị em, bạn bè, thầy cô giáo, những nhân vật có quyền lực trong xã hội, các lãnh đạo tôn giáo, những phương tiện thông tin đại chúng, và cả nền văn hóa của bạn nữa.
Chỉ những thói quen của họ đối với tiền bạc là khác biệt và có tác dụng hỗ trợ họ hơn mà thôi. Nhưng bởi vì khi đó tôi là kẻ tay trắng nên tôi đã quyết định: “Cũng chẳng sao, nó cũng chẳng hại gì”, và bắt tay vào thực hiện chúng. Cách làm này đòi hỏi bạn phải thực hiện một vài thủ tục pháp lý, nhưng nếu bạn có thêm một vài khách hàng nữa, dù chỉ làm bán thời gian, thu nhập của bạn vẫn có thể tương đương một chủ doanh nghiệp chứ không phải người làm thuê, đồng thời bạn lại được hưởng các điều khoản miễn giảm thuế dành cho chủ doanh nghiệp.