Một hai lần không ăn thua, bạn vùng mạnh, rồi cũng thoát. có một đứa bị nằm trần truồng trên sàn lạnh cho đến sáng mà chẳng đứa nào đoái hoài vì nó trơ trọi không kẻ thân thích suy ra không có tiền và thế là chỉ đến lúc nó sắp chết thì sợ hậu họa bọn mày mới chịu xúm lại Tại sao lại phải có cảm giác anh đang sến? Đôi lúc cũng cần thay đổi trạng thái như vậy giữa cuộc sống đầy cục cằn này.
Theo thời gian thì chúng dần thành thói quen. Đồ của chú toàn thứ lởm khởm quá đát. Nhưng chắc những người hiểu biết cũng biết gạn đục khơi trong để tìm thấy một chút mạch nguồn của vấn đề.
Một tài năng thiện bao giờ cũng có năng lực lớn hơn nhiều so với tài năng ác. Xem thi đấu tốc độ cũng thích mắt. Nhưng xã hội đã trót phản ánh vào tâm thức và như nước gõ lên đá đến vô số lần mà tạo thành vết lõm.
Và bạn có thể làm nhiều điều khi người ta sợ con chó ngao của bạn. Và bạn sẽ bắt đầu thống kê các cơn đau để thanh minh cho sự yếu ớt thần kinh ấy. Đang nhìn ngọn lửa rừng rực trên cuốn sách tiếng Anh, tôi chợt nhớ đến chỗ thơ.
Ngắn ngủi mà đằng đẵng. Nhất là những mặt còn lại của đời sống. Thật ra, khi đã muốn sống cho ra sống thì ai cũng phải bon chen.
Ai ai cũng cần có môi trường để kiếm cơm. Coi như không có chuyện gì xảy ra. Và càng khao khát chứng minh cách sống mình lựa chọn là hiệu quả trong một xã hội chỉ công nhận con người bằng hiệu quả có thể trông thấy (chỉ với tầm nhận thức trung bình).
Hồi lâu, nàng bảo: Anh có chuyện buồn gì thế?. Ngả đầu cạnh nàng, áp tay nàng vào má. Thay vì bắt chước cá tính của một số người: Tôi viết chỉ để phục vụ tôi.
Bác mặc kệ cái nhìn của người đời, miễn là con cháu có thêm miếng cá, món quà… Một khuôn mặt khá dễ mến và có vẻ quen thân từ trước. Chơi là nằm mơ bất tận trong tự giam hãm vào khuôn khổ.
Rồi bạn sợ phải đến khi chỉ ngồi im lặng, chẳng biết nói gì, chẳng nghe rõ bà nói gì, thi thoảng bà còn khóc. Chả có gì để nhớ ngoài vài khuôn mặt thân quen và những kỷ niệm chung. Bạn sẽ phải dẻo dai, phải xoạc ra, phải dài chân ra mãi.
Khi đã chơi thì dối trá, lăng loàn, thô bỉ, hèn hạ, cuồng loạn, hoang tưởng… là chơi mà thật thà, gia giáo, anh hùng, khiêm tốn, thực tế, tự ti, đức độ… cũng là chơi. Tôi tống vào thùng rác. Chúng cũng không phải những khoảnh khắc xuất thần chợt đến chợt đi để nuối tiếc.