Tất nhiên là không nên để điều đó xảy ra. Họa chăng chỉ có thể tạm tránh sự phán xét của cộng đồng và lương tâm khi cả cộng đồng và cả lương tâm của cộng đồng đã trở nên chai sạn, a dua. Sau hai tuần (chỉ làm ngày chẵn còn ngày lẻ ngủ li bì), bà chị, sếp, ký cho trưởng phòng phát cho tôi một tờ giấy lĩnh lương: 200 nghìn.
Chẳng ai bóc lột ai cả. Hắn có thể đạt được trạng thái ấy một cách dễ dàng. Sau khi ngáp chừng ba cái trở lên.
Đến lớp để bác yên tâm và không vặn hỏi sáng nay đi đâu?. Và nếu họ còn mong muốn làm xã hội tốt đẹp hơn, họ có ít nhất một điểm tựa tinh thần. Thưa chú, tôi không phải là đứa để chú đối xử như một con chó.
Nhưng chị đối tốt với tôi, tôi biết làm sao được. Nơi ấy có bác trai, bác gái và bố mẹ tôi. Ai dẫn đi đâu thì tôi đi…
Và bạn tin, những người thân (nếu không có điều gì trầm trọng bạn gây ra cho họ vì câu chuyện này và sự dối trá để viết nó), họ sẽ phải cảm ơn bạn vì quãng đời gàn dở mà họ cho rằng bạn đã và đang sống. Mặc kệ? Mặc kệ làm sao được! Phải đi trình báo. Không, đó không phải là trò luyện trí nhớ.
Và ở trong những bộ mặt khác nhau, con người không nắm được những bộ mặt còn lại. Bạn cũng thấy mình có kinh nghiệm về chuyện này đấy chứ. Ai ai cũng tỏ vẻ thương hại bạn như một kẻ ngã ngựa dù bạn biết là mình đã phi được khá nhiều đường.
Tôi thấy lòng nhẹ đi nhiều. Thế là cứ nằm cho ý nghĩ tràn lên, dâng ngập người. Ta viết không phải không có mục đích kiếm ba cái đó.
Ông chú em bố được trao quyền lãnh đạo khâu tổ chức đám cưới. Ai rủ em? Cô liếc sang cậu bạn ham chơi ngồi cạnh tôi. Lâu lâu, nhà đạo đức thấy đời sống đạo đức cực khổ lại cứng nhắc lắm nên muốn sớm vứt bỏ hết để ra đi, đâm ra ngấm ngầm mê hiện sinh.
Bao nhiêu năm bạn sống theo cách đó và bạn nhận được thông điệp của sự mệt mỏi ngập tràn các ngóc ngách mà cơ thể bạn có thể chứa được. Ông già sắp chết sau nỗi cô đơn bất mãn triền miên. Đó như một đòn cảnh cáo đầu tiên với những kẻ cậy quyền thế, tiền bạc làm càn, đem đời sống người khác ra làm trò tiêu khiển.
Bác ta không tin đâu. Nhưng lần này, lần rất lâu rồi nước mắt tôi mới được thánh thót rơi như vậy, tôi không thấy thế nữa. Trong thế giới này, đòi hỏi tính nhân văn, cao thượng ở những kẻ lãnh đạo (ngầm và không ngầm) ư? Quá khó khi họ đang ở trong một cuộc chém giết, tranh giành.