Nhưng anh vẫn muốn trả thù em. Tập hợp lại rồi, một hôm trong bữa ăn trưa, có hai cậu xích mích, một cậu không thích cậu kia ngoáy mũi, cậu kia cứ ngoáy, thế là xông vào đánh nhau. Cái trạng thái chẳng làm gì nên hồn cả và miên man bàng bạc vẻ bi quan trong cái trạng thái ấy.
Khi bạn ngồi vào bàn, những ý tưởng đến nhưng bạn không được viết, bạn sẽ làm gì? Bạn chơi trò luyện trí nhớ. Ở những thời điểm bắt đầu trưởng thành, tôi thi thoảng nghĩ đến cảnh mình đứng giữa một đoàn xe phân khối lớn của bọn đê tiện, bên cạnh là một người bạn gái. Bác bắn đại bác từ thành trì của bác tới chỉ nghe tiếng nổ chứ không tới.
Họ không đấu súng đấu gươm mà đấu trí. Đã đi một số cây số. Anh họ và chị út ngồi vào bàn.
Để chúng lúc nhúc, lên men khá khó chịu. Em biết không, viết hay sống cuối cùng cũng chỉ là một cuộc lượm lặt xáo trộn thế giới ngăn nắp. Cô nàng y tá nở một nụ cười đĩ thõa với gã tiền đầy sức mạnh và cơ bắp.
Cuộc sống càng ngày càng không đơn giản chỉ là câu hỏi sống hay chết, tồn tại hay không tồn tại. Có lẽ bây giờ, gặp những trường hợp như vậy, tôi sẽ thể hiện uy lực bằng cách khác. Và vì thế, chúng ta lại hay tin vào những chuyện đùa.
Cũng như những cơn đau ứ dồn trong ngực, trong họng, trong mắt, trên lưng, nhè nhẹ nơi đầu ngón tay, chúng cũng quen với mình rồi. Mà tôi nghĩ chính ông đang làm mất thời gian đấy. Và sẽ không ngừng bị đào thải nữa.
, bạn theo phản xạ, đoán ngay tiếp theo chắc là …dog Nhưng có vẻ không phải, tự nhiên hắn viết ngoáy đi, một từ gì đó có 4 chữ cái mà bạn đọc mãi không ra. Nó dẫn đến những hành động đầy cảm tính khi cần lí tính và ngược lại. Như lấy đất ở mảng đê này đắp sang mảng đê vỡ kia.
Những mối quan hệ thì vô số, chẳng thua ông to bà lớn nào. Dẫu bạn biết có những người ở trường hợp tương tự bạn, họ tiếp tục làm việc. Và không thay đổi mục đích dù nó đúng hay sai.
Hoặc là ngu xuẩn phá tung hết. Những mối quan hệ họ hàng khi chỉ còn trên danh nghĩa mà cứ xây nhà thờ họ, góp tiền cúng lễ, duy trì các quan niệm cổ hủ về nối dõi tông đường, giúp đỡ nhau cho khỏi mang tiếng… thì sự đối phó và hời hợt ấy sẽ tiêm nhiễm dần vào các quan hệ họ hàng gần gũi hơn. Cái này không rõ lắm.
Nàng vẫn nằm im trong căn phòng màu hồng. Cái đó không làm tôi khinh bỉ, cũng chả xấu hổ khi người trên đường ngoái lại nhìn. Thôi, tôi trôi qua em rồi.