Nhưng chỉ cần ngó về quá khứ của tôi, cũng thấy rằng đời tôi có một đôi khi thay đổi do một lời khen hay khuyến khích. Nếu tên hơi lạ, ông bảo người ta đánh vần cho ông nhớ. Có khi thấy được sự phản động hiện ra ngoài nữa, tất cả cơ thể chống cự lại, không chịu có thái độ "bằng lòng".
Vợ chồng người đó rầy nó suốt ngày, không cho nó yên: "Má muốn con ăn cái này cái kia. "Con nên khôn hơn những kẻ khác, nếu có thể được; nhưng đừng cho chúng biết con khôn hơn chúng". Chắc cả ngàn đọc giả cũng đồng ý với tôi".
Nói chung, thì người mua phần nhiều sòng phẳng, chịu giữ lời. Rồi lửa bén tới lá khô, leo lên cây. Một đứa con nít ban sơ học cũng không bao giờ lầm lẫn như vậy.
Tôi được thêm một khách hàng nữa mà bà ta được nhiều trứng thêm vì gà đẻ nhiều hơn. Nhưng nếu hư hỏng thì mặc ông!". Một bà bạn tôi ở Nữu Ước, bà Gent, mướn một người ở gái và hẹn chị ta thứ hai sau lại bắt đầu làm việc.
Cùng lắm thì có thể quên được hai năm trên, còn hai ngày tháng dưới thì không bao giờ, không bao giờ được quên. Bây giờ nhìn con nằm trong giường nhỏ của con, mỏi mệt, trơ trọi, cha biết rõ rằng con chỉ là một em bé. Tôi đã khuyên cả ngàn thương gia như vầy: "Các ông luôn trong một tuần lễ, lúc nào cũng mỉm cười, gặp ai cũng mỉm cười.
Đành rằng bà vẫn luôn luôn là Hoàng hậu nước Pháp. Lần thứ tư, trước khi về nhà sứ giả đã nghiễm nhiên thành một Hội viên danh dự trong "Hội bảo trợ những người dùng điện thoại", mà ông đó mới sáng lập. Nhưng rồi sẽ xảy ra sự chi, chắc bạn đã đoán được.
Bà đó kỳ dị không? Thưa không! Vô số người cũng như bà. Phải thường thường ngưng đọc để suy nghĩ những điều mới đọc và tự hỏi: lời khuyên đó, lúc nào có thể áp dụng được và áp dụng ra sao? Như vậy mới là bổ ích. Tôi: - "Thưa không ạ, chính tôi phải xin lỗi bà chứ.
Một lần tôi chạy lại bảo một người lính rằng có đám cháy, nhưng người đó uể oải trả lời rằng đám cháy không phải ở trong khu của y. Bà ta mời chúng tôi đi coi chuồng gà. Còn những quảng cáo y dược có ích lợi chung, không thể nào từ chối hết được, tôi sẽ kiểm duyệt gắt gao cho nó thành ra hoàn toàn vô hại.
Tôi lại gõ cửa nữa: bà ta lại hiện ra, nhưng lần này để mạt sát chúng tôi và công ty chúng tôi. Chị sửa soạn thật gọn gàng. Al Smith cho gọi Lewis E.
Nhưng lần này ông Amsel lại hỏi ý ông. Tới mùa hết việc rồi, chúng tôi không có đủ công việc để cậy ông giúp. Nếu không, sẽ mau quên lắm.