Những sự giận cá chém thớt này có lẽ họ không nhận thức được. Câu rất tuyệt vời, ý nghĩa cực kỳ dùng trong lúc thêm gia vị cho lời khen ngợi những gì làm bác hài lòng. Bạn như hiểu rất rõ mấy dòng chữ ấy.
Lại là phá vỡ tất cả, bất chấp luân thường đạo lí mà chẳng bao giờ biết mơ. Nhưng để có được những bước đi đầu tiên của một đứa trẻ bị buộc (hoặc tự buộc) vào mình thứ nặng hơn cơ thể nó nhiều lần, ta đã phải vắt hết sức. Bác bảo: Cháu khẳng khái quá nên luôn bị thiệt.
Tớ sẽ cho cậu nhiều lắm. Rồi ông lại bảo: Thôi. Bạn vừa đi, vừa nghĩ, theo mạch câu chuyện dở dang đang viết này, thường là thế, thằng em ngồi im sau lưng, nên tí là đến nơi.
Nhưng phải chăng là những nỗ lực tìm kiếm đáng trân trọng? Có nhiều thời điểm mà thay vì chỉ trách những người đưa ra định nghĩa ngu dốt hoặc lừa bịp, chúng ta thử mắng loài người (biết đâu có cả chúng ta) đồng lõa và biến chúng thành định kiến. Ông có nghĩ rằng tôi có thể giết vợ tôi bằng chính câu chuyện ấy không? Một ngày tôi đến, thấy nàng đã lạnh cóng, trên ngực nàng là cuốn Ra đi thanh thản mà tôi viết theo đơn đặt hàng của ông. Lúc tôi khóc, mẹ khóc.
Đầu tiên mẹ hỏi: Con tự viết à? Tôi chỉ cho mẹ xem tên người viết ở cuối bài. Ta chỉ muốn trước tiên là qua cơn mệt này. Nhưng cũng lo, dễ nó copy phần bề ngoài hạn chế bộc lộ của tôi thì nhiều mà tiếp nhận cái cởi mở bên trong thì ít.
Mất thêm một người, lực lượng cái thiện càng mỏng manh. Họ coi những nghĩa vụ, chuẩn mực tất nhiên như trời định. Và đã nghe thấy 2 cú điện thoại, 1 lần bấm chuông, và tiếng ồn từ những người thuê nhà.
Bóng đèn thì bình thường, không cần kể. Tưởng hay ho, lễ nghĩa nhưng thực ra chả văn minh tí nào. Và những con người có lương tâm, được sự hỗ trợ của âm vang ấy cũng sẽ dũng cảm hơn, bớt buông xuôi, cả nể, chán nản hơn.
Thế là không còn tâm trí mà ngờ hoặc. Sợ vì cảm giác có thể đánh mất rất dễ dàng. Cuối cùng, cái gì về với mình sẽ tự tìm về.
Bạn bảo chị: Đọc sách gì không mang vào cho. Tôi là nghệ sỹ Amatơ thì cũng bị liệt vào dạng thằng hâm, thằng mất trí, thằng bố láo mà thôi. Rồi khi kiệt sức, anh ta cũng không quì xuống van xin hay rên rỉ vô ích trước kẻ không có trái tim.
Và cũng như bà nội tôi, chả để ai bắt nạt. Thôi nhé, cất ngay đi. Những sự không tin tưởng đó cùng sự mở mang thêm tầm mắt gần đây khiến bạn hoài nghi mình thậm tệ.