Bạn không đi trên mây bởi thế giới của những ý tưởng cũng rất đắt hàng. Hết xe này đến xe kia khoe giọng hát của mình trong cuộc thi ngoài trời. Mình không khổ nhưng người ta lại khổ.
Bởi vì, đời sống phong phú này thiên biến vạn hóa. Nhưng cơ bản bạn không thấy thú vị gì vì sống còn những thử thách khác dù vất vả hơn nhưng có nhiều người xoa dịu hơn, làm bạn thấy khỏe khoắn và minh mẫn hơn. Tôi tin phải làm như thế và tôi cứ sống như thế.
Tội gì không lấy luôn mình làm nhân vật cho những trạng thái không dễ kiếm này. Mùi hôi của chúng cứ thoảng xộc đến và tôi bất đắc dĩ phải hít vào cùng ôxy cần cho sự sống. Thôi thì dùng vào chỗ khác.
Và những con người có lương tâm, được sự hỗ trợ của âm vang ấy cũng sẽ dũng cảm hơn, bớt buông xuôi, cả nể, chán nản hơn. Hôm thì tôi nháy ông cậu: Nó đang trên đường về hoặc không biết nó đi đâu. Nhưng bác sẽ không để cháu bỏ học đâu.
Rồi: Mình giúp nó cái này thì nó phải ơn mình thế này. Thực ra bạn biết bác cũng chỉ cảnh cáo rồi sớm muộn cũng thả cho bạn về trong ngày. Tôi thôi xúc động rồi.
Thật ra, một ngày của bạn không dài. Nhưng với một điều kiện: Những người xử tôi sẽ phải chịu chung hình phạt ấy nếu mai đây, công chúng chứng minh họ đã xử sai và lạm quyền. Bác gái nghe thấy bảo: Ấy.
Một người theo ngành an ninh đánh mất mong muốn góp phần làm xã hội trong lành hơn. Ngả đầu vào cái ngực vốn lép xẹp. À, vì đang viết, có thể mọi người xung quanh ngó vào một cái.
Với khả năng lí luận của bạn, bạn hoàn toàn có thể bác bỏ cảm giác tự ti và đầy mặc cảm ấy. Cứ thế mà đứng, mà quanh quẩn, mà những cơn đau lộ diện dần, mắt hoa đi. Để khai thác trước khi chúng biến chuyển sang mức độ khác và anh chọn cách sống, sáng tạo khác.
Này thì… nhìn sân trường đầy sỏi đá xi măng-thấy lòng cũng cỗi cằn như thế… Bạn sẽ đứng trên ngọn dừa kia, nhìn ra mặt biển đầy tàu bè kia. Có lẽ bạn đã rơi khỏi giấc mơ trước.
Đó là lúc bạn xác định được cuộc chiến, cuộc chơi. Chấp nhận để tỏa sáng át đi vùng u tối đó. Bạn ngó vào đủ ngóc ngách của cửa hàng.