Lại đánh một canh bạc nữa. Trình báo sao đây? Trước tiên là với bác trông xe. Cũng có thể không ai chịu thua ai, họ chơi sát ván cho đến những quân cờ cuối cùng.
Bạn đã rơi vào cái bẫy lôgic ma mãnh của tạo hóa. Lại còn có cả một cái quai vòng qua miệng giỏ, chắc để móc vào cành cây. Cả khi bạn ngủ, cả khi bạn chẳng nghĩ gì, nó vẫn tiếp tục trò chơi mà chả cần biết bạn biết hoặc tham gia hay không.
Và tùy vào năng lực của bạn mà bạn làm được hay không. Mọi người dưới nhà vẫn gọi: Ngheo! Ngheo! Nó vẫn còn hoang dã.
Trong Tuổi thơ dữ dội? Không hẳn. Nó chứa đựng nhiều trạng thái, giai đoạn, nhiều cuộc đấu tranh đủ loại. Sống dần hoá ra cũng không đến nỗi quá nhát gái.
Và bản thân họ phải tự thoát ra. Vấn đề cốt lõi là tài năng quyết định chất lượng tác phẩm chứ không phải khỏe hay yếu hay cách phục sức hay trạng thái tinh thần bệnh hoạn. Bạn đang đóng vai một chân phục vụ và bạn sẽ hoàn thành nó trọn vẹn.
Cháu mai sau là chúa sợ vợ. Tôi giới thiệu qua và bảo ông anh phải tắm để cho da ẩm rồi vào xông hơi khô. Bạn chưa làm được gì cho họ.
Cháu có định đi học nữa không nói thử bác nghe. Không hút là không hút. Để tránh nguy cơ nước mắt có thể trào ra và mẹ trông thấy, tôi chống tay vào thái dương để che.
Đối thủ dù không thích cũng khó thoát khỏi sự áp đặt ngọt ngào của bác. Không thể nói một cuộc sống là lành mạnh khi nó đầy định kiến và ngộ nhận về tính chân lí của những định kiến ấy. Họ có lí do, bao giờ cũng có lí do cho phải đạo.
Thế rồi, cuộc sống trở nên sôi động hơn mọi ngày. Ta chỉ muốn trước tiên là qua cơn mệt này. Cả phần cặp giò và bàn chân mới tạo nên hình một chiếc ủng trắng mà nơi đầu các ngón chân là cái công tắc hình nấm không chân như đã kể.
Mà chắc gì bác đã biết được chuyện gian dối của bạn. Có vài vết xước như chó đớp, mèo quào. Bây giờ bác đang trăm mối lo.